“Ưng Mẫn, anh hi vọng em có thể hiểu rõ ràng, quan hệ của hai ta chỉ là đồng nghiệp, sẽ không nảy sinh một loại quan hệ nào hết. Anh rất yêu vợ của anh. Anh rất yêu vợ của anh. Anh rất yêu vợ của anh….”
“Anh tuyệt đối bao giờ thay đổi! Em hẳn là vô cùng rõ ràng!”
“Vĩnh viễn không gặp!”
“Vĩnh viễn không gặp!”
“Vĩnh viễn không gặp!”
“Vĩnh viễn không gặp!”
……………….
Lời nói của Cố Mạc cứ lặp lại liên tục bên tai Ưng Mẫn. Cô đột nhiên tụt từ trên giường xuống, lấy tay ôm tai, thống khổ rống to:”Không!”
Ưng Mẫn cắn chặt môi, dùng sức vò tóc.
“Tiểu Mẫn? Tiểu Mẫn? Con không sao chứ?” Giọng nói lo lắng của mẹ Ưng vang lên ngoài cửa.
Ưng Mẫn lập tức khôi phục sự bình tĩnh, nén nước mắt và bi phẫn, “Mẹ, con vừa gặp ác mộng. Không có việc gì cả, mẹ đi ngủ đi.”
“Thật sự không có việc gì chứ?” Mẹ Ưng lo lắng hỏi.
“Thật sự không có việc gì?” Ưng Mẫn bình tĩnh trả lời.
Hơn mười giây sau, mẹ Ưng thở dài:”Tiểu Mẫn, không có việc gì thì không nên nghĩ nhiều.”
Ưng Mẫn không kiềm chế được sự phiền chán, vội vàng nói:”Con ngủ đây!”
Mẹ Ưng thở dàu, bước đi do dự rời đi.
Nghe thấy tiếng bước chân rời đi của mẹ mình, Ưng Mẫn mới từ trên giường nhảy xuống, mở ngăn kéo, lấy một cái hộp thuốc ở tận trong cùng, lấy một viên bỏ vào miệng, uống nước nuốt xuống.
Uống thuốc xong, cô ngồi xổm xuống, ôm hai vai, đôi mặt híp lại kiềm chế nước mắt và căm phẫn.
“Cố Mạc, ai cho phép anh vĩnh viễn không gặp? Là em một mực im lặng với anh, dựa vào Tiếu Nhễm cái gì? Dựa vào cái gì?”
Có lẽ thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, con người đầy sự không cam lòng và tức giận dần dần khôi phục bình tĩnh.
Cô giống như một cái xác không hồn, đứng dậy ngồi lên giường, động tác cứng ngắc nhấc chăn lên nằm cuống.
“Ưng Mẫn, ngủ đi. Tỉnh ngủ, Cố Mạc sẽ trở về bên mày.” Ưng Mẫn lộ ra nụ cười quỷ dị, giống hư đang an ủi một người khác.
……………….
Mẹ Ưng áp lỗ tai vào cánh cửa, xác nhận trong phòng không còn âm thanh nào của con gái nữa, mới lặng lẽ đi về phòng ngủ của mình.
“Thế nào?” Ba Ưng lo lắng hỏi.
“Vẫn vậy. Tôi có chút lo lắng bệnh của con bé….” Mẹ Ưng ngồi bên giường, bồn chồn vò chăn nói.
“Tiểu Mẫn không có bệnh.” Ba Ưng lập tức trở nên lạnh lùng, “Con bé rất bình thường.”
“Bình thường?” Mẹ Ưng không có tiếp tục, lo lắng trên mặt cũng không hề tan biến.
“Là một bác sĩ tâm lý, bà phải biết rõ là Tiểu Mẫn của chúng ta là bình thường.” Ba Ưng nghiêm túc nhắc lại quan điểm của mình.
“Tiểu mẫn có bình thường, nhưng là…” Mẹ Ưng muốn nói rồi lại thôi.
Một cơ thể nhưng bên trong lại có hai linh hồn, trong đó có một cái bình thường, một cái khác…
“Nó sẽ không xuất hiện nữa đâu.” Ba Ưng nghiêm túc nói.
“Có lẽ vậy.” Mẹ Ưng thở dài, cả 2 đều nằm xuống. Suốt một đêm đều không ngủ.
Ngày hôm sau trời con chưa sáng, mẹ Ưng liền xuống giường làm điểm tâm.
Lúc Ưng Mẫn rửa mặt xong đi ra thì mẹ Ưng đặc biệt nhìn thoáng qua con gái, nhìn thấy trong mắt cô bình tĩnh không gợn sóng thì bà mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Có lẽ là do bà lo lắng vô cớ.
Con gái bà là Tiểu Mẫn, một Tiểu Mẫn dịu dàng nhã nhặn.
Con người kia đã bị bà đuổi đi sẽ không quay lại nữa.
“Tiểu Mẫn, ăn cơm xong con đi dạo phố với mẹ đi. B thị rất lạnh, mẹ muốn mua thêm quần áo cho con.” Mẹ Ưng dịu dàng nói.
“Vâng.” Ưng Mẫn nhã nhặn gật gật đầu.
“Một mình con ở bên ngoài, nhớ chăm sóc bản thân thật tốt Đừng làm mẹ lo lắng.” Ba Ưng ngồi bên cạnh vợ, nghiêm túc dặn dò Ưng Mẫn.
“Ba, con biết rồ.” Ưng Mẫn lạnh nhạt cười yếu ớt.