"Tiếu Nhiễm, cậu khiến mọi người vội muốn chết!" Cô đi đến bên cạnh hai người, vui sướng nhìn Tiếu Nhiễm.
"Giai Tuệ?" Tiếu Nhiễm không nghĩ tới có thể gặp Giai Tuệ, cô khẩn trương đẩy Ninh hạo ra, dùng sức lau nước mắt, giọng nói thành khẩn đầy xin lỗi: "Có phải tớ quấy rầy cuộc hẹn của hai người không?"
"Hẹn hò?" Vương Giai Tuệ sau khi nghe thấy Tiếu Nhiễm giải thích, liền buồn cười nhìn thoáng qua Ninh Hạo đang xấu hổ, "Làm sao có thể? Tiếu Nhiễm, cậu cảm thấy hai người bọn tớ giống một đôi đang yeu nhau sao?”
"Chẳng lẽ không đúng?" Tiếu Nhiễm mê mang nhìn Ninh Hạo một phen.
Nếu hai người bọn họ không hẹn hò, làm sao lại có thể cùng nhau xuất hiện tại đây?
Ninh Hạo nhàn nhạt giải thích: "Bác trai gọi điện hỏi tớ có thấy cậu liên lạc không, sau lại nói cậu mất tích rồi. Thế là tớ liền khẩn trương liên lạc với Giai Tuệ, cậu ấy nghe nói không thấy cậu cũng thực lo lắng. Cho nên chúng tớ liền đi tìm cậu."
"Đã khiến các cậu lo lắng rồi." Tiếu Nhiễm cảm kích nói.
Cô chạy đi chỉ lo bản thân mình đau lòng mà quên mất ba, Ninh hạo cùng mọi người đều lo lắng cho cô.
"Nhanh gọi điện thoại cho bác trai đi. Không thấy điện thoại của cậu, bác ấy chắc gấp đến phát điên rồi." Ninh Hạo chân thành nhìn Tiếu Nhiễm, săn sóc nói.
Tiếu Nhiễm gật đầu một cái, lấy di động ra gọi điện thoại cho ba. Nói cho ba biết cô đang ở cùng với Ninh Hạo, Vương Giai Tuệ, dặn ông yên tâm không cần lo lắng. Sau khi nghe thấy ba thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô liền có chút tự trách bản thân.
"Ba, con rất tốt, chỉ là muốn đi giải sầu một chút thôi. Hôm nay ở Hoan Nhạc Cốc rất náo nhiệt, con đây là vui đến quên cả trời đất! Con có ba yêu thương như vậy, mới không dại dột mà đi tự sát." Tiếu Nhiễm cười khẽ dỗ ông.
"Ba biết, tâm can bảo bối của ba là kiên cường nhất! Trời lạnh, con mặc ít như vậy, nhanh về nhà cho ấm áp!" Tiếu Bằng Trình ra vẻ thoải mái cười nói.
"Con còn nghĩ muốn chơi thêm lát nữa.Ba không cần chờ con đâu, nhanh chóng ăn cơm đi!" Tiếu Nhiễm nghiêm túc ra lệnh.
Tuy chính cô là người bỏ bữa trưa, cũng sắp bỏ bữa tối đến nơi rồi, nhưng cô không muốn ba vì vậy mà lo lắng cho cô, cơm cũng không ăn.
"Muộn quá không an toàn." Tiếu Bằng Trình lo lắng nói.
"Ninh Hạo cùng Giai Tuệ đều ở đây, không sao đâu ạ." Tiếu Nhiễm cười nói xong, liền cúp điện thoại.
Một khắc kia khi cô cúp điện thoại, tươi cười trên mặt liền vụt tắt, lạnh lẽo giống như băng sương kết thành trước cửa sổ kia, buốt đến thấu sương.
Ninh Hạo cởi áo gió, choàng lên trên vai Tiếu Nhiễm, đau lòng nói: "Cậu cứ mặc quần áo mỏng manh như vậy chạy tới đây, cũng không sợ bị cảm sao! Khó trách bác trai gấp đến độ suýt chút nữa thì lật tung cả mái nhà lên."
"Cảm ơn! Tớ không lạnh!" Tiếu Nhiễm nghĩ muốn đem áo khoác trả lại cho Ninh Hạo, không muốn để cho cậu vì cô mà thấm lạnh, như thế lại càng khiến cô thêm áy náy. Cô vừa mới định cởi áo khoác ra, liền nhịn không được hắt hơi một cái.
Ninh Hạo đoạt lấy áo khoác, một lần nữa khoác lên vai Tiếu Nhiễm, quấn cô một vòng, giọng nói có chút cứng rắn: "Còn nói không lạnh! Cậu cũng sắp thành kem que rồi đấy.”
"Tớ không để ý." Tiếu Nhiễm mất mác nói, "Có lẽ, hơi lạnh chút."
"Đâu chỉ có chút? Là cực kỳ lạnh mới đúng!" Vương Giai Tuệ khoa trương nói. Cô cởi khăn quàng trên cổ xuống, đưa cho Ninh Hạo: "Lớp trưởng, cậu quàng vào đi, khăn quàng này của tớ khá dày, tớ chỉ cần áo khoác là được rồi."
"Tớ không lạnh." Ninh Hạo nhìn thoáng qua khăn quàng cổ, trong ánh mắt có chút lo lắng, nhàn nhạt cười nói.
"Vậy thì cho Tiếu Nhiễm đi! Cậu xem nước mắt nước mũi cậu ấy cũng chảy ròng ròng đến nơi rồi!" Vương Giai Tuệ săn sóc cười nói.
Ninh Hạo lúc này mới nhận lấy khăn quàng cổ, quấn vài vòng trên cổ Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm cảm động nhìn hai người bạn tốt, hốc mắt hơi đỏ lên: "Các cậu đối xử với tớ thật tốt!"