Cố Mạc đứng ở cửa phòng tắm, xấu xa cười nói:”Anh chỉ là tỉnh ngủ. Nha đầu, em hiểu lầm rồi.”
“Đi ra ngoài!” Tiếu Nhiễm đẩy Cố Mạc ra, đóng cửa lại trước mặt anh.
Người đàn ông này quá xấu rồi!
Anh biết cô chỉ giả vờ ngủ, còn cố ý nói mấy lời đen tối chọc cô, làm cô bị bại lộ.
Chờ Tiếu Nhiễm tắm rửa xong, mặc áo tắm đi ra, Cố Mạc đã đang cầm máy sấy chờ cô.
Cô tự động đi tới ngồi trước mặt anh.
Lúc Cố Mạc đang sấy tóc cho cô thì đột nhiên cô nhớ tới vết thương của anh:”Anh lái xe cả ngày, vết thương có bị đau không?”
“Có thần dược em kiếm được, tốt hơn nhiều rồi. Xong rồi đó!” năm ngón tay bị thương Cố Mạc vùi vào trong mái tóc đen mềm mại của Tiếu Nhiễm, nhẹ nhàng vuốt ve.
Anh từ chỗ vô cùng ngốc qua mấy tháng được Tiếu Nhiễm “huấn luyện” mấy tháng đã có thể trở thành một nhà làm tóc chuyên nghiệp, động tác cầm máy sấy rất chuyên nghiệp, tiêu sái.
Tiếu Nhiễm nhìn Cố Mạc trong gương, mê mẩn nở nụ cười.
Cố Mạc bỏ máy sấy xuống, hôn lên đỉnh đầu Tiếu Nhiễm :”Ngủ đi.”
“Em chờ anh.”
“Muốn ngủ cùng anh sao?” Cố Mạc trầm giọng cười hỏi.
Tiếu Nhiễm phùng mang trợn má trừng mắt nhìn Cố Mạc liếc mặt một cái:”Chú, anh hiểu lầm rồi! Em muốn bôi thuốc cho anh!”
“Một hôm không bôi cũng không sao đây. Em ngủ trướ đi, anh còn phải xem qua một chút tài liệu.” Cố Mạc vỗ vỗ má Tiếu Nhiễm nói.
“Em đợi được!” Tiếu Nhiễm vô cùng cố chấp nhìn Cố Mạc.
Cố Mạc cảm động ôm Tiếu Nhiễm:”Vợ hiền!”
“Để em đi hầm thuốc cho anh, lát nữa anh tắm xong ngâm tay là vừa.” Tiếu Nhiễm cười nói.
Cố Mạc không từ chối nữa, chỉ thân thiết hôn lên mí mắt của cô.
Nhìn Cố Mạc đi vào phòng tắm, Tiếu Nhiễm liền vào thư phòng lấy thuốc rồi xuống lầu hầm.
Cho Cố Mạc ngâm tay xong, cô đích thân giúp anh dán cao lên rồi mới vừa lòng nói:”Được rồi đó!”
Cố Mạc bế thốc Tiếu Nhiễm lên đi vào phòng ngủ.
Đặt cô lên giường, anh liền cúi xuống, mê mẩn mút mát môi cô.
“Không phải anh…còn muốn xem tài liệu sao?” Tiếu Nhiễm đỏ mặt đẩy Cố Mạc ra.
“Ngủ dậy rồi xem.” Cố Mạc cởi từng lớp áo của Tiếu Nhiễm, khàn giọng nói.
“TT!” Tiếu Nhiễm ngượng ngùng nhắc nhở Cố Mạc.
Cố Mạc lấy cái hộp trên đầu giường, trong mắt lộ một tia ranh mãnh tươi cười.
…………………..
Buổi sáng, Lynda vào bệnh viện chăm sóc Tưởng phu nhân thay cho Cố Mạc, không đi cùng Trịnh Húc đến công ty. Trịnh Húc chưa đi đến văn phòng, cầm trên tay một hộp quà đến bộ phận thư ký, rồi thả từng hộp quả nhỏ vào bàn của từng người.
“Trợ lý Trịnh, ân cần như vậy hình như không thích hợp!” Tiểu Trương phe phẩy hộp quà trong tay, cười trêu chọc Trịnh Húc.
“Đương nhiên là có việc muốn nhờ vả.” Trịnh Húc thản nhiên cười nói.
“Anh ở trong công ty này dưới một người trên vạn người, còn có việc phải nhờ đến chúng tôi sao?” Tiểu Lý đi tới trêu chọc nói.
Trịnh Húc ra vẻ thần bí:”Lynda đang mang thai. Về sau mong tất cả mọi người sẽ chiếu cố cho cô ấy.”
“Chúc mừng!”
“Trợ lý Trịnh yên tâm, về sau việc nặng nhọc gì để chúng tôi làm hết đi!
……………
Nghe được lời nói của bộ phận thư ký, Trịnh Húc vừa lòng nở nụ cười:”Lát nữa Lynda đến, mọi người đừng nói quà là do tôi tặng.”
“Anh lại sợ vợ như vậy sao?”
“Cô ấy sợ nhất là có người phủ nhận năng lực làm việc của cô ấy. Cho dù mang thai cũng sẽ muốn làm người sắt. Cho nên, làm ơn!” Trịnh Húc vô cùng hiểu rõ tính tình của Lynda, nghiêm túc nói.
“Trợ lý Trịnh yên tâm. Chúng tôi sẽ giữ mồm giữ miệng.”
Trịnh Húc chắp tay, rồi nhanh chóng chuồn ra khỏi bộ phận thư ký.
Cố Mạc vừa đi ra khỏi thang máy nhìn thấy Trịnh Huc đang cười đến kỳ quái, liền nghi hoặc hỏi:”Anh cười cái gì?”