Tiếu Nhiễm tuy mời Tiếu Lạc cùng ăn cơm, nhưng toàn bộ thời gian đều coi cô như không khí, không buồn nhìn.
Mà Cố Mạc, còn thâm hơn.
Tôm hùm vừa được đặt lên bàn, anh liền bắt đầu bóc tôm.
“Em cũng thích ăn tôm.” Tiếu Lạc cười ngọt ngào.
“Thì tự bóc mà ăn.” Tiếu Nhiễm thiếu chút nữa thì trợn trắng mắt.
“Nhưng ngón tay em bị dao cứa vào.” Tiếu Lạc điềm đạm đáng yêu chu môi.
Tiếu Nhiễm nghe xong, lập tức gọi phục vụ:”Cho một đĩa tôm hùm bóc sẵn! Cảm ơn!”
Tiếu Lạc cắn môi, mặt mày xanh lét.
Cố Mạc đem tôm đã bóc nhét vào miệng Tiếu Nhiễm:”Tôm hôm nay rất tươi.”
“Ngon quá.” Tiếu Nhiễm nuốt tôm xong, cười haha nói.
Tiếu Lạc nhìn phục vụ bưng đĩa tôm đã bóc lên, trong mắt có chút lo lắng.
Tiếu Nhiễm muốn bịt miệng cô.
Một đĩa tôm này cô có cố nhồi cũng không ăn hết nổi.
Cho nên không thể mở miệng bảo Cố Mạc bóc tôm cho mình.
“Tiểu Lạc, cô nhìn chằm chằm con tâm làm gì? Chẳng lẽ ngại người ta bóc tôm bẩn cho cô sao?” Tiếu Nhiễm làm bộ quan tâm hỏi.
“Không phải.” Tiếu Lạc cười cứng ngắc nói.
Cô cắn răng cầm đũa, gắp một con tôm được bóc nham nhở lên.
Cố Mạc bóc tôm thật sạch, nhìn vào làm cho người ta ham muốn.
Thứ gì tốt đều bị Tiếu Nhiễm đoạt đi mất!
Bao gồm cả đàn ông!
Cô nhìn thoáng qua Cố Mạc bằng khóe mắt.
So với anh, Ninh Hạo quá thật kém hơn!
Cũng không đúng.
Ninh Hạo còn quá non nớt!
Có lẽ mười năm sau, anh cũng có thể thành thục hấp dẫn như Cố Mạc, nhưng giờ thì không!
“Có nhìn lâu thế nào cũng sẽ không biến thành của cô được.” Tiếu Nhiễm trào phúng nói.
Ánh mắt Tiếu Lạc nhìn Cố Mạc cứ như đang nhìn một đồ ăn mê người, hận không thể một miếng nuốt vào.
Đáng tiếc, Cố Mạc không phải đồ ăn trong mắt cô, cô vĩnh viễn cũng không ăn được.
“Chị, chị nói cái gì? Em nghe không hiểu.” Tiếu Lạc không hiểu chớp chớp mắt.
Tiếu Nhiễm lạnh lùng nở nụ cười:”Vậy sao?”
Tiếu Nhiễm cố ý nhấn nhá.
Tiếu Lạc cười hai tiếng:”Từ khi chị gả cho anh rể, nói chuyện càng ngày càng nghệ thuật.”
“Còn có thời gian tiến bộ.” Tiếu Nhiễm nở nụ cười, quay đầu hỏi Cố Mạc, “Chồng, anh nói có đúng không?”
“Đúng là có tiến bộ!” Cố Mạc cưng chiều nhìn Tiếu Nhiễm. Nếu không phải tay dính dầu mỡ, anh thật muốn nhéo má cô, “Trình độ hiện giờ của em, đứa ngốc nghe cũng có thể hiểu.”
Tiếu Nhiễm ôm bụng cười ngã vào lòng Cố Mạc.
Tiếu Lạc buồn bực xiết chặt đôi đũa.
Cố Mạc và Tiếu Nhiễm người tung kẻ hứng, coi cô là con khỉ để mà đùa cợt sao?
“Chồng, anh cũng ăn một miếng đi.” Tiếu Nhiễm cũng bóc một con tôm đưa lên miệng Cố Mạc.
“Vợ, em có thể tha cho anh không?” Cố Mạc khó xử nhìn Tiếu Nhiễm.
Tuy anh không bài xích hải sản như trước kia nữa, nhưng cũng không thích thú gì lắm.
“Không thể! Đây là con tôm đầy tình yêu thương của em.” Tiếu Nhiễm mười phần ngang ngạnh nói.
Cố Mạc cúi đầu ăn con tôm vào trong miệng, ăn rồi còn mút tay cô một cái:”Anh thà ăn ngón tay của em.”
Tiếu Nhiễm đỏ mặt trừng mắt nhìn Cố Mạc liếc mắt một cái:”Da mặt thật dày!”
“Không dày làm sao làm chồng em được?” Cố Mạc xấu xa cười nói.
Mặt Tiếu Nhiễm càng đỏ hơn:”Chồng, em gái em đang ở đây! Con bé vẫn còn trẻ con!”
“Vây sao?” Cố Mạc sâu xa khó hiểu nhìn thoáng qua Tiếu Lạc.
“Anh chị tiếp tục ân ái đi. Đừng lo cho em.” Tiếu Lạc cười khoát tay.
“Chúng tôi không phải chỉ là hạnh phúc.” Cố Mạc nhếch môi, “Mà là hành vi tự nhiên khi tình yêu đã đến tận cùng.”