“Đã cực kỳ tốt rồi.” Cố Mạc dùng lực cầm tay viện trưởng Tôn, cảm kích nói: “Cảm ơn.”
Tiếu Nhiễm cảm ơn xong, liền đi theo Trác Liệt chạy đến bên cạnh xe phẫu thuật, vừa giúp đỡ đẩy xa vừa nén lệ cười nói: “Ông ngoại, phẫu thuật rất thành công, ông xuất viện xong phải dạy cháu săn thú đấy!”
Hoắc Tra Bố suy yếu cười, sau đó lại mệt mỏi nhắm mắt lại.
Nhìn ông ngoại bị đẩy vào phòng bệnh ICU, TIẾU NhiỄM cảm động nhào vào trong lòng Cố Mạc, hưng phấn nói: “Cố Mạc, em thay ông ngoại cảm ơn anh.”
“Chỉ cần em cao hứng, anh làm gì cũng được.” Cố Mạc dịu dàng vuốt tóc cô, cưng chiều nói.
Chủ nhiệm Lưu và viện trưởng vừa mới nói cho anh, giải phẫu đã thành công hơn so với dự đoán.
Nghe được anh nói, Tiếu Nhiễm rất cảm động.
Nếu không phải là quan hệ của cô, Cố Mạc không thể phí nhiều sức lực chạy đến thành phố B để mời chuyên gia như vậy. Thành phố B, nơi đó tụ tập những chuyên gia ưu tú nhất cả nước, mời một người đã không dễ, anh lập tức mời hai người. Toàn bộ những gì anh làm đều là vì để cho cô vui vẻ.
“Mời được hai vị chuyên gia cũng không dễ dàng đi?” Tiếu Nhiễm ngẩng đầu, vẻ mặt sùng bái nhìn Cố Mạc.
Cho dù anh là chính giới thương nghiệp, muốn mời chuyên gia ở thành phố B cũng không phải chuyện dễ.
“Anh có hạnh mục họp tác với viện trưởng Tôn, còn với chủ nhiệm Lưu là quan hệ tư nhân. Mẹ của ông ấy năm đó ngã bị chiết chân, anh để Cố Nhiên đặc biệt bay qua để nối xowng, không để lại chút di chứng nào.” Cố Mạc nhàn nhạt cười nói với ngữ khí cực kỳ bình thường.
“Em phải trở về cảm ơn anh Cố Nhiên.” Tiếu Nhiễm cười khẽ nói.
“Có một nửa công lao của nó.” Cố Mạc cười lại.
Anh cũng không có kể công, ngược lại cười cực kỳ nhạt.
“Trở về mời nó ăn mì Dương Xuân.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cười nói.
“Mì dương Xuân?” Cố Mạc hì hì một tiếng cười lên: “Nha đầu, thật là...”
“Mời anh ấy ăn mì Dương Xuân đã cực kỳ nể tình.” Tiếu Nhiễm kiêu ngạo cười: “Hiện giờ anh ấy đang theo đuổi bạn thân của em, nhất định sẽ sợ em nói hết lịch sử phong lưu của anh ấy ra.”
Nhìn thấy Tiếu nhiễm khôi phục tính tình nghịch ngợm, cười đến sáng lạn, Cố Mạc nhẹ nhàng thở ra.
Vì có thể đúng lúc đuổi tới hắc Hà, anh đặc biệt mượn máy bay của bạn, đi thành phố B, khi xuống máy bay anh mới nhận được tin nhắn, biết được bệnh tình, sau đó lại dùng thời gian ngắn nhất mới đến hai vị chuyên gia nổi danh cả nước, một chút cũng không ngừng. trong lúc này vất vả vô cùng lại nhìn thấy được nụ cười rực rỡ của Tiếu Nhiễm, rất có giá trị.
“Cố Nhiên thực sự đang theo đuổi Vương Giai Tuệ?” Cố Mạc có chút ngoài ý muốn, anh còn tuownrgr ằng Cố Nhiên vẫn giống như trước kia, chỉ là 3 phút nhiệt độ, nhiệt độ qua đi sẽ dời mục tiêu.
“Nếu không thì hai ngày ba bữa anh ấy lại chạy đến nhà Giai Tuệ làm gì? Anh nghĩ anh ấy rảnh sao?” Tiếu Nhiễm cười khẽ hỏi.
“Anh không nghĩ lần này nó thật lòng.” Cố Mạc bất đắc dĩ cười.
Cố Nhiên muôn màu muôn vẻ, vẫn không muốn đặt xuống. nếu lần này nó là thật sự, anh sẽ giúp đỡ nó.
“Em cũng không nghĩ tới, nhưng lần này anh ấy thật sự rồi. Cố Mạc, anh nói nếu như Vương Giai Tuệ gả cho anh Cố Nhiên, có phải là anh ấy đã chiếm tiện nghi lớn không?” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm ngẩng đầu, cười hỏi.
“Vâng!” Cố Mạc dùng lực nhéo mũi cô, cưng chiều cười.
“Xem nếu như bệnh tình của ông ngoại khỏi, em sẽ không nói bậy về anh ấy trước mặt Giai Tuệ nữa.” Tiếu Nhiễm cười xấu xa như tên trộm.
“Nghịch ngợm!” Cố Mạc biết tiếu Nhiễm sẽ không thực sự nói Cố Nhiên như thế, cho nên âm thanh cực kỳ nhẹ nhàng, một chút cũng không có ý tứ trách cứ.