" Đội trưởng Trần, nguy hiểm! Không cần tiến lên! Lính gỡ mìn lập tức đến!" Quân trưởng Lý chạy qua, vừa nhìn thấy Trần Lương chạy vào bãi mìn, liền khẩn trương đến cả người toát mồ hôi lạnh.
Vị Thái Tử Gia này mà có mệnh hệ gì, anh liền dẫn theo đầu mình đi bồi tội.
"Ngậm miệng!" Trần Lương lạnh lùng quát.
Lúc này, một đám quan chỉ huy đã chạy đến trước mặt quân trưởng Lý, dùng tay chỉ chỉ Trần Lương, vội vàng muốn nói cái gì đó, nhưng đều bị quân trưởng Lý ngăn cản lại.
"Yên lặng!"
Tất cả mọi người đều ngừng thở, sợ ầm ĩ đến Trần Lương, lại hại anh động vào đám mìn.
Cố Tương nhìn đến một đám người sau lưng Trần Lương vì khẩn trương mà quên cả thở, cô liền hiểu rõ tình huống thực sự nguy hiểm. Cô lập tức nói với Trần Lương: "Anh... Anh đừng tới đây! Tôi đi qua là được rồi!"
Cô không thể hại Trần Lương.
"Nếu cô nói thêm một chữ nữa, tôi sẽ đánh cho mông cô nở hoa!" Trần Lương hung hăng uy hiếp.
"Độc tài!" Cố Tương phồng hai bên má."Tôi không cần anh cứu!"
Nói xong, Cố Tương tiện xoay người, nhấc chân muốn đi về phía trước.
"Có can đảm thì cô cứ đi về phía trước! Sau đó tôi nhất định sẽ tặng cô một cái vòng hoa!" Trần Lương cũng dừng lại, vẻ mặt bốc hỏa lớn tiếng nói.
"Anh!" Cố Tương xoay người, oán hận trừng mắt nhìn Trần Lương.
Ngay tại lúc Trần Lương muốn tiếp tục đi về phía trước, một đội lính gỡ mìn liền chạy qua.
" Đội trưởng Trần, vị tiểu thư kia, hai người đừng di chuyển!"Quân trưởng Lý căng thẳng lớn tiếng dặn dò.
Cố Tương bất mãn lườm Trần Lương.
Người đàn ông miệng còn độc hơn cả rắn độc!
Hơn nửa canh giờ sau, đội lính gỡ mìn rốt cục cũng loại bỏ được nguy hiểm. Trần Lương lập tức bước thật nhanh về phía Cố Tương.
Nhìn đến vẻ mặt âm ngoan của anh, biểu tình phảng phất như muốn giết người, Cố Tương bất chấp tất cả bỏ của chạy lấy người.
"Cô không muốn sống sao?" Trần Lương bị Cố Tương chọc cho tức điên. Cánh tay dài chụp được cô liền vác lên vai, xoay người đi về."Hỗn đản! Anh thả tôi xuống!" Cố Tương xấu hổ rống to.
Loại này tư thế, người nhiều nhìn như vậy, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.
Trần Lương không để ý Cố Tương vẫn đang vùng vẫy, vô cùng bá đạo khiêng cô đi qua trước mặt một đám quan chỉ huy, đi nhanh về phía khu chỉ huy.
Quân trưởng Lý lau lau mồ hôi lạnh trên trán.
Rốt cục cũng thoát chết rồi, cái đầu của anh cũng đã được bảo vệ.
Trần Lương ném Cố Tương xuống mặt đất, kéo cái ghế qua ấn cô ngồi xuống: "Co nghĩ gì mà xông tới đây?”
"Xông?" Cố Tương hừ lạnh một tiếng.
Trong núi này lại không có rào chắn, cô không may đi nhầm vào bãi mìn làm sao có thể gọi là” Xông”?
"Nói!" Trần Lương đứng ở trước mặt Cố Tương, từ trên cao nhìn xuống hỏi.
Anh không xác định được cô có phải là do “quân địch” tới dò thám hay không, cho nên tất phải thẩm vấn kỹ càng.
"Anh hỏi làm gì? Coi tôi như phạm nhân sao?" Cố Tương vọt đứng dậy, bất mãn ngẩng đầu trừng mắt nhìn đối phương. Khí thế của cô liền bị biểu tình không giận mà uy của Trần Lương trấn trụ.Cô vẫn cứng đầu không chịu thừa nhận đó là loại khí thế tự nhiên bẩm sinh trên người đã có. Cô vẫn khư khư cho rằng là vì đối phương khá cao! Nhất định là như vậy!
Trần Lương nhíu mày, lãnh khốc nói: "Tiểu thư, diễn tập trước mặt, tôi làm sao biết đươc cô có phải là” dán điệp” đến dò thám quân tình hay không?"
"Diễn tập?" Cố Tương kinh ngạc.
Cô vậy mà lại xông vào khu diễn tập!
"Trần Lương, anh hiểu lầm rồi!Tôi là... Lương dân!"
"Lương dân? Tiểu thư, tôi xem cô là muốn theo tôi lên núi đi?" Trần Lương khoanh hai tay...khẽ nhếch khóe môi, giọng mỉa mai nói.
Cố Tương bị chọc cho phát điên rồi.
Người đàn ông này vậy mà đem từ dân lành nói thành"Lương dân"?<???!>
Mắt cô có bị mù mới theo anh lên núi!
Cô nâng chân, hung hăng dẫm xuống đôi giầy của Trần Lương.