Nghe được lời nói của Cố Nhiên, Ninh Hạo phía bên kia chỉ thản nhiên cười, cũng không để ý lắm.
“Đó là do lỗ mũi của anh bị tắc!” Vương Giai Tuệ che chở cho cái bánh ngột, căm giận nói. “Bản thân bị cảm lại còn nói bánh của người ta không có vị ngọt.”
“Em quan tâm anh đến vậy sao?” Cố Nhiên tròn mặt nhìn Vương Giai Tuệ trêu chọc nói.
“Ai quan tâm anh?” Vương Giai Tuệ hung hăng trừng mắt nhìn Cố Nhiên liếc mắt một cái.
Nghe Giai Tuệ nói vậy, Cố Nhiên bất đắc dĩ xoa cái bụng:”Phẫu thuật suốt mười mấy tiếng, mệt muốn chết luôn rồi.”
“Mười mấy tiếng?” Vương Giai Tuệ quan tâm nhìn Cố Nhiên liếc mắt một cái. Đôi mắt đen của anh thực ra rất nổi bật. “Anh phẫu thuật những mười mấy tiếng mà không nghỉ tay sao?”
“Đó là một cuộc phẫu thuật quan trọng. Ngay cả nước miếng cũng không dám nuốt.” Cố Nhiên nhún vai. “Nhưng cũng là thói quen rồi.”
Vương Giai Tuệ nghe Cố Nhiên nói, đột nhiên có chút đau lòng, ngoan ngoãn đưa bánh ngọt trong tay ra :”Vậy chắc là anh chưa ăn cơm. Cầm lấy đi! Lót dạ.”
Cố Nhiên lập tức lộ ra vẻ mặt bất ngờ, nhận lấy bánh ngọt, ngay cả cảm ơn cũng chưa kịp nói, liền cấn vài miếng ăn hết cả cái bánh.
“Anh hai Cố, làm bác sĩ vất vả như vậy, anh không muốn phàn nàn gì sao?” Ninh Hạo nhìn Cố Nhiên, tò mò hỏi.
“Đã từng. Nhưng nhìn thấy bệnh nhân tháo thạch cao có thể đi lại được bình thường tươi cười vui vẻ, có vất vả bao nhiêu cũng đáng.” Cố Nhiên để hộp bánh ngọt rỗng không sang bên cạnh, vừa vỗ vỗ tay vừa trả lời.
Vương Giai Tuệ lấy khăn giấy đưa ra, vẻ mặt khinh thường chế nhạo anh:”Đã lớn đùng như vậy rồi, ăn bánh ngọt vẫn còn toe toét bên miệng như vậy.”
Cố Nhiên không cầm lấy, mà chìa mặt ra nói :”Thật sự anh rất mệt mỏi.”
Vương Giai Tuệ quăng khăn giấy vào người Cố Nhiên, hung hãn nói:”Tự mình lau đi.”
“Thật là vô tình!” Cố Nhiên ngượng ngùng cầm lấy khăn giấy, vừa lau miệng vừa thở dài, “Tự túc là hạnh phúc.”
“Hóa ra anh cũng hiểu được đạo lý này?” Vương Giai Tuệ tức giận trừng mặt nhìn Cố Nhiên.
“Hiểu chứ! Em cứ tự tháo cái đống thạch cao đấy đi! Anh về nhà ngủ!” Cố Nhiên ngáp một cái, đứng dậy ra vẻ phải rời đi.
Vương Giai Tuệ nắm chặt cổ tay của Cố Nhiên:”Anh……..anh hai Cố, anh vừa nói gì? Chân của em có thể tháo thạch cao rồi sao?”
“Vốn dĩ hôm nay anh định bớt chút thời gian tháo thạch cao cho em, nhưng em lại vừa nói tự túc là hạnh phúc. Hạt tiêu nhỏ, anh sẽ thỏa mãn nguyện vọng của em.” Cố Nhiên xấu xa cười nói. “Tạm biệt!”
Vương Giai Tuệ vội vàng giang hai tay ngăn Cố Nhiên lại:”Không được đi!”
“Không nỡ để anh đi à?” Cố Nhiên không kiềm chế được cười hỏi.
Vương Giai Tuệ lập tức đỏ mặt:”Không nỡ cái gì? Em cho phép anh tháo thạch cao cho em!”
“Tại sao anh phải giúp em?” Cố Nhiên tà tà cười hỏi.
Ninh Hao nhìn Vương Giai Tuệ đang xấu hổ, lập tức nói giúp cô:”Anh hai Cố, anh đừng làm khó Giai Tuệ nữa.”
Cố Nhiên nghe Ninh Hạo mở miệng, liền ra vẻ rộng lượng cười nó:”Nể mặt Ninh Hạo, anh sẽ giúp em. Cơ mà anh muốn thu lại một chút lợi tức.”
Thu lợi tức?
Vương Giai Tuệ nhìn thấy thấy khóe miệng Cố Nhiên nhếch lên đầy ranh mãnh, trong lòng có chút tức giận.
Chắc chắn lợi tức anh nói tuyệt đối không có ý tốt.
Cô thật sự muốn đá anh một cái.
“Anh đi đi!” Vương Giai Tuệ thả tay xuống, rầu rĩ nói.
Ngay lúc Vương Giai Tuệ chống nạng đứng lên muốn về nhà thì Cố Nhiên đi đến một tay bế thốc cô lên.
“Anh làm cái gì vậy?” Vương Giai Tuệ tức giận đánh vào ngực Cố Nhiên.
“Về nhà tháo thạch cao! Đừng nhúc nhích! Anh mệt chết đi được, nhỡ buông ta sẽ gây ra thương tích lần thứ hai, anh cũng không bù nổi.” Cố Nhiên tràn ngập uy hiếp nói.