Cố Mạc đến thành phố W cũng không có đến khách sạn nghỉ ngơi, mà ngay lập tức cũng Trịnh Húc đi công tác.
Sau khi xã giao xong trở lại khách sạn, mới có cơ hội gọi điện cho Tiếu Nhiễm.
"Nha đầu, thực xin lỗi."
"Anh không cần giải thích." Tiếu Nhiễm lập tức ngăn cản anh, "Em có thể hiểu. Chỉ là lần sau anh ra ngoài có thể báo trước cho em một tiếng không? Đột nhiên như vậy, trong lòng em sẽ rất khó chịu."
"Được!" Cố Mạc cười gật đầu một cái.
"Anh mở Video call đi ." Tiếu Nhiễm cười ra lệnh.
Cố Mạc nghe lời mở videocall lên.
Bên kia màn hình, Tiếu Nhiễm giơ tay làm một cái hình trái tim hướng anh cười nói: "Ông xã , em yêu anh!"
Cố Mạc vui vẻ gửi tới một cái hôn gió.
"Lúc đi xã giao nhớ rõ uống ít rượu, ăn nhiều đồ ăn vào!" Tiếu Nhiễm nằm úp sấp trên giường, bắt đầu lảm nhảm, "Đừng để mình quá mệt. Tiền bạc vĩnh viễn kiếm không hết, để thân thể mệt chết thật không đáng..."
Tiếu Nhiễm nói một tràng dài, Cố Mạc vẫn vô cùng chân thành lắng nghe.
Sau cùng, Tiếu Nhiễm nói đến mệt, liền điềm đạm đáng yêu chớp chớp đôi mắt đã ừng ực nước, nói: "Nhanh chút trở về!"
"Đừng khóc!" Cố Mạc lập tức ngồi dậy, đau lòng an ủi.
"Em không khóc! Em chỉ là nhớ anh thôi!" Tiếu Nhiễm cố nén lệ, nhìn Cố Mạc trong điện thoại.
Nhìn thấy mặt anh, cô lại muốn cắn.
Thật muốn rúc vào trong lòng anh, nhìn anh chăm chú nghiên cứu văn kiện.
Cái gì cũng không muốn làm, chỉ cần như vậy cô đã vô cùng hạnh phúc rồi.
Mà lúc này đây, cô chỉ có thể nhớ.
Sau khi trải qua sinh tử, tình yêu của cô đối với anh càng thêm nồng nhiệt.
"Ngày mai anh trở về!" Trong lòng Cố Mạc không khỏi cảm thấy có lỗi.
Tuy chỉ tách nhau có một ngày, nhưng anh đã nhớ cô nhớ đến điên đầu.
Nhìn thấy cô khổ sở, anh hận không thể lập tức bay đến bên cạnh cô, ôm cô.
"Không cần!Kế hoạch công tác nhất định phải làm. Em chỉ là đột nhiên thấy sầu não, anh không cần để ý đến em. Phụ nữ đều như vậy, tâm tình bất định." Tiếu Nhiễm lau nước mắt, cười nói với Cố Mạc, "Ngày mai em gọi Giai Tuệ qua ở với em, anh không cần lo lắng cho em, cứ yên tâm công tác nhé.”
Nhìn thấy Tiếu Nhiễm nín khóc mỉm cười, trong lòng Cố Mạc lúc này mới thoải mái.
"Có cô ấy bên cạnh em, anh yên tâm rồi."
"HN đồ ăn cay như thế, anh có ăn được không?" Tiếu nhiễm lo lắng hỏi.
Tuy cô chưa từng tới thành phố W, nhưng qua internet cô có thể biết được thức ăn cay ở thành phố W cùng thành phố A về cơ bản là không cùng một khái niệm. Thức ăn ở đấy có thể cay đến cháy cổ họng. Không biết Cố Mạc có ăn quen không.
"Không tồi.Anh uống rất nhiều nước. Miễn cưỡng có thể nuốt xuống được." Cố Mạc đích thực là không thể chịu được độ cay của đồ ăn nơi đây.
"Ngày mai lại có xã giao, anh nhớ tìm nhà hàng nào có đồ ăn Quảng Đông nhé." Tiếu Nhiễm lập tức đề nghị.
"Thịnh tình của đối phương sao có thể từ chối được." Cố Mạc bất đắc dĩ cười khổ.
Anh cũng muốn tìm một quán ăn Quảng Đông, nhưng đến thành phố W sao có thể không ăn đồ ăn HN đây?
Người thành phố W vẫn luôn lấy làm tự hào về món ăn độc đáo của bọn họ.
"Vậy anh nhớ mang theo thuốc đau dạ dày đấy." Tiếu Nhiễm đau lòng nhìn Cố Mạc.
"Kỳ thật đồ ăn HN rất ngon. Chỉ là có chút... cay." Cố Mạc cười nói.
"Thật đáng thương. Về nhà em sẽ nhờ dì nấu canh chữa đau dạ dày cho anh." Tiếu Nhiễm giống như tiểu đại nhân dỗ giành Cố Mạc.
"Anh không muốn ăn canh." Cố Mạc xấu xa cười nói, "Anh muốn ăn em."
"Bản tiểu thư không phải đồ ăn! OK? Tên gia hỏa chết tiệt" Tiếu Nhiễm đảo cặp mắt trắng dã.
"Anh muốn tắm rửa, em có muốn xem không?" Cố Mạc tà ác hỏi lại.
Tiếu Nhiễm lập tức che mắt lại, tức giận nói: "Ai muốn nhìn anh? Anh đi tắm đi. Tắt máy đây!"
Nói xong, Tiếu Nhiễm liền logout.
Nhìn thấy màn hình đột nhiên rơi vào một màu tăm tối, Cố Mạc có chút mất mác thở dài.
Mới có một ngày mà đã không chịu đựng được như thế này rồi, nếu phải trải qua một tháng thì sẽ như thế nào đây?