Cố Mạc đứng ngoài cửa, vẻ mặt trầm trọng nhăn mày lại.
Bệnh tim? Di truyền?
Anh gắt gao nắm chặt hộp cơm trong tay, môi mỏng nhấp thành một đường thẳng.
“Anh Cố, sao anh không đi vào?” Một y tá mang theo túi truyền dịch tới, nhìn thấy anh đứng ở cửa, liền kỳ quái hỏi han.
“A, ... tôi đi mua cháo, đang muốn đi vào.” Cố Mạc nhấc cặp lồng lên.
“Đã sắp xếp rồi hả?” Y tá cười hỏi.
“Uhm.” Cố Mạc trả lời vô cùng nhạt nhẽo. Anh biết mị lực của mình, mấy năm nay, anh lạnh lùng chắn tất cả phụ nữ ở ngoài cửa lòng, chỉ riêng khi gặp được Tiếu Nhiễm. Cô là lễ vật mà thượng đế đặc biệt đưa cho anh. Đặc biệt, là bởi vì họ bắt đầu đều không phải là yêu hoặc thích, mà là hận. Mà sự đáng yêu và đơn thuần của cô, hoạt bát và tùy hứng nhỏ lại khiến cho anh đặt hận thù xuống, nguyện ý vì yêu mà điên cuồng một lần. Trên thế giới này, có thể để cho anh đặt cảm tình đối với Y Nhiên xuống, cho dù yêu mà điên cuồng, ngoài cô ra, sẽ không còn ai khác.
Trả lời y tá xong, anh lập tức đẩy cửa ra, lễ phép mời y tá
Y tá nhìn thoáng qua Cố Mạc, liền tiến vào phòng bệnh: “Hoắc Tra Bố tiên sinh, xem sắc mặt của ông không tồi, càng ngày càng lên tinh thần rồi.”
Hoắc Tra Bố nhìn y tá đang giúp mình thay nước, cười nói: “Khi nào thì cô không truyền dịch cho tôi nữa, tôi sẽ khỏe thật sự.”
“Rất nhanh thôi.” Y tá thu lại túi truyền dịch, thức thời rời đi.
Chị Lâm thấy Cố Mạc đi vào, liền nhận hộp cháo, mở ra, muốn đút cho Hoắc Tra Bố. Tiếu Nhiễm nhìn thấy, lập tức đi qua, nhận lấy hộp cháo, nói: “Để em đút cho ông.”
Chị Lâm bất an nhìn thoáng qua Cố Mạc, thấy anh gật đầu, lúc này mới dám đưa cháo cho Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm ngồi vào bên cạnh giường bệnh, giống như dỗ trẻ nhỏ nói với HOắc Tra Bố: “Ông ngoại, ngoan, há mồm.”
Hoắc Tra Bố cảm động đến mức hốc mắt đã bắt đầu phiếm hồng.
Mặc dù An Ba rời xa ông, nhưng lại để lại cho ông một cháu gái đáng yêu như vậy.
Cố Mạc lấy điện thoại di động ra, chụp một tấm hình của hai người, sau đó cười đưa tới trước mặt Hoắc Tra Bố: “Ông ngoại, Tiếu Nhiễm cười giống mặt trời không?”
“giống.” Hoắc Tra Bố cười gật đầu.
“Ba cũng muốn nhìn.” Tiếu Bằng Trình nhìn qua, tò mò nhìn ảnh chụp: “giống, không chỉ giống như ánh mặt trời, vốn chính là một mặt trời nhỏ.”
Tiếu Nhiễm thẹn thùng cười hỏi: “Có sao? Con cho rằng mình nhiều lắm cũng chỉ là một mặt trăng nhỏ, có chút ấm áp thôi.”
“Chỉ cần chút chút là đã đủ ấm áp rồi.” Cố Mạc ôm chầm lấy cô, hôn lên đỉnh đầu của cô một cái.
“Xem ra năng lượng của em rất lớn!” Tiếu Nhiễm kiêu ngạo cười nói.
“Nếu An Ba còn sống...” Âm thanh của Hoắc Tra Bố có chút nghẹn ngào, nhớ tới con gái, ông không có cách nào che dấu bi thương: “Nhìn thấy cháu đáng yêu như vậy, nhất định sẽ thật cao hứng.”
“Hôm nay ông nên ăn nhiều một chút.” Tiếu Nhiễm múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng HOắc Tra Bố.
“Được, cũng hơi đói rồi.” Hoắc Tra Bố ha ha cười nói.
Cố Mạc thu lại điện thoại, dựa vào tường nhìn Tiếu Nhiễm.
Mẹ cô mất vì di truyền bệnh tim.
Di truyền bệnh tim...
Lông mày của anh càng nhíu thật chặt hơn.
Tiếu Bằng Trình đi đến bên cạnh Cố Mạc, vẻ mặt kiêu ngạo mà nói: “Từ nhỏ dường như Tiếu Nhiễm đã giống mặt trời rồi, cho dù ba đi làm việc mệt mỏi thế nào, về nhà nhìn thấy nó cười, nghe được tiếng nói chuyện của nó, trái tim của ba lại giống như hòa tan rồi.”
“Cô ấy chính là thuốc chữa bách bệnh.” Cố Mạc nhìn Tiếu Nhiễm, không kìm lòng được cong lên mắt sáng, ý cười sinh ra từ trong đáy lòng, từ từ nổi lên khóe mắt chân mày anh.