Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm, ngồi giữa ghế ở trước cửa sổ sát đất, âm thanh khàn khàn hỏi han: “Nha đầu, ấm áp không?”
Tiếu Nhiễm ghé vào trên người Cố Mạc, cười gật đầu: “Em phát hiện mùa đông ở thành phố B tuy rất lạnh, nhưng là trong phòng có một chút hơi ấm thì cũng không khó chịu. Trách không được có người nói, mùa đông ở phương nam lạnh hơn mùa đông ở phương bắc. Khi chúng ta ở thành phố A lạnh thành cẩu thì người của thành phố B lại ở trong phòng đầy ánh nắng hài lòng vui vẻ ăn kem.”
“Hài lòng vui vẻ thì có thế, còn ăn kem thì đừng nghĩ!” Cố Mạc dùng lực vuốt ve mặt cô, tuy sau khi cho cô uống mấy tháng thuốc Đông y, đau bụng kinh của cô đã tốt hơn rất nhiều, anh cũng không cho phép cô tùy tiện ăn đồ lạnh.
“Em chỉ hâm mộ thôi.” Tiếu Nhiễm đáng thương tội nghiệp chu miệng nhỏ.
Cô biết Cố Mạc là suy nghĩ cho thân thể của cô, mới không cho cô ăn kem.
Cố Mạc cười sờ đầu cô, cưng chiều nói: “Thực ngoan! Có khen thưởng!”
“Khen thưởng cái gì?” Tiếu Nhiễm ngập tràn hy vọng nhìn Cố Mạc.
Cố Mạc cười cười thần bí: “Em đoán đi?”
“đừng lại như ngọc loang láng, anh mua cho em nhiều châu báu lắm rồi, cũng chưa có cơ hội đeo lên. Mỗi ngày để ở trong tủ sắt cũng phải rỉ.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm nói: “Anh đưa em ngọc không bằng mua burger cho em.”
Cố Mạc thoải mái nở nụ cười: “Sao em không giống người thường thế?”
Nếu như đổi lại là người phụ nữ khác, chỉ mong sao mỗi ngày nhận được châu báu.
“Bởi vì em là Tiếu Nhiễm. Là người độc nhất vô nhị.” Tiếu Nhiễm kiêu ngạo trả lời.
Nghe được Tiếu Nhiễm nói, tâm tình Cố Mạc đặc biệt vui vẻ: “em có thể nhớ kỹ lời anh nói, tốt lắm. Nha đầu, về sau cho dù xảy ra chuyện gì, đều phải nhớ kỹ hôm nay anh từng nói, em là bảo bối của anh, độc nhất vô nhị. Không cần dễ dàng nghi ngờ anh, đừng dễ dàng nói chia tay.”
“I promise.” Tiếu Nhiễm lập tức giơ tay nhỏ lên, ra lời thề son sắt nhìn Cố Mạc.
Cố Mạc bắt được tay cô, đặt trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng ngoéo khóe môi, nhợt nhạt cười nói: “Tin em!”
“Khen thưởng!” Tiếu Nhiễm chớp đôi mắt đẹp, cười khẽ nói.
Anh nói có khen thưởng, gợi lên tò mò của cô.Cố Mạc cúi thấp đầu xuống, cười phủ lên môi hồng của Tiếu Nhiễm, triền miên.
Khi anh buông cô ra, cô bất mãn kháng nghị: “Này cũng coi như quà sao?”
Cô vẫn hi vọng lớn như vậy, khen thưởng cũng chỉ là một nụ hôn?
“Nếu không thì sao? Em vẫn còn bất mãn?” Cố Mạc cố ý cười đùa Tiếu Nhiễm.
“Vừa lòng sao?” Tiếu nhiễm cười khẽ một tiếng: “Nói được giống như có nhiều người thích nụ hôn của anh lắm.”
“Em không thích sao?” Cố Mạc không tin nhìn cô: “Vừa rồi người chủ động đáp lại anh là ai?”
Tiếu Nhiễm đỏ mặt, dùng lực huých vào ngực anh: “Anh trêu em?”
Cố Mạc ôm eo tIếu Nhiễm, vui vẻ cười to: “Thừa nhận thích nụ hôn của anh khó như thế sao?”
Tiếu Nhiễm xoay người, giả bộ nổi giận nằm úp sấp trên sofa.
Da mặt anh có thể đừng dày như vậy không?
Không nên ép cô thừa nhận thích nụ hôn của anh mới được?
Da mặt cô cũng không như vậy đâu.
Tuy cô rất thích nụ hôn của anh.
Cô dùng hai tay ôm lấy hai gò má, thẹn thùng đỏ mặt.
“Không thích thì em đỏ mặt cái gì?” Cố Mạc phủ lên trên, tà tà cười hỏi.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa. Cố Mạc cười thiếp đến bên tai cô nói: “Qùa của em, đến rồi.”
“Thật có sao?” Tiếu Nhiễm lập tức vui mừng xoay người, ôm lấy cổ anh: “Em còn tưởng là anh trêu chọc em.”