Tiếu Nhiễm đi vào trước: "Giai Tuệ, mình và lớp trưởng đến thăm bạn nè!"
Cô thấy Cố Nhiên đang ôm Vương Giai Tuệ từ nhà vệ sinh ra, kinh ngạc trừng mắt: "Anh Cố Nhiên? Sao anh lại ở đây?"
Cố Nhiên đặt Vương Giai Tuệ lên xe lăn, cười nói: "Hôm nay em tan làm sớm nên qua đây xem bệnh nhân như thế nào thôi!"
"Lang trung giang hộ có tâm địa tốt nha!!" Tiếu Nhiễm cười trêu chọc, "Còn nhớ rõ bệnh nhân của anh nữa!"
"Chị cũng gọi em là lang trung giang hồ sao? Lần sau nếu bị sốt còn gọi em đến em sẽ chỉnh cho chị một trận!" Cố Nhiên hung ác nói.
"Đừng mà! Anh Cố Nhiên lợi hại nhất!" Tiếu Nhiễm ôm cánh tay Cố Nhiên, lấy lòng nói.
Ninh Hạo hờ hững nhìn Cố Nhiên rồi đi đến trước mặt Vương Giai Tuệ, quan tâm hỏi: "Đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Vương Giai Tuệ vội vàng nịu chặt quần áo, gật đầu: "Sao hai bạn lại tới?"
"Hôm nay được nghỉ tiết cuối cho nên đến thăm bạn! Tiếu Nhiễm vẫn lo lắng cho vết thương của bạn!" Ninh Hạo mỉm cười.
Tiếu Nhiễm nghe thấy Ninh Hạo nói vậy thì buông Cố Nhiên ra, ngồi xổm xuống trước mặt Vương Giai Tuệ, đau lòng nói: "Giai Tuệ, có đau không? Bạn gầy nhiều quá!"
"Đúng lúc giảm béo nha!" Vương Giai Tuệ cười nói.
"Anh Cố Nhiên, vết thương ở chân Giai Tuệ không có vấn đề gì chứ?" Tiếu Nhiễm quay đầu hỏi Cố Nhiên.
"Tuy em là lang băm nhưng nối xương là sở trường đó! Yên tâm đi!" Cố Nhiên vô ngực, "Chị dâu nhỏ à, mọi người ở lại chơi với Giai Tuệ, em đi mua cho cô ấy lọ thuốc!"
"Anh đi đi!" Tiếu Nhiễm gật đầu.
Vương Giai Tuệ nhìn Cố Nhiên đầy phức tạp: "Lần sau . . . . . . anh tới thì mang qua cho tôi là được. Không cần phải bây giờ đi mua đâu!"
"Không phải chị dâu nhỏ cũng ở đây sao? Lát nữa em thay anh trai mời mọi người ăn cơm!" Cố Nhiên cười trả lời.
Ninh Hạo nghe Cố Nhiên nói vậy, không thể hiện gì nhiều nhưng môi hơi tái nhợt.
Đây là Cố Nhiên đang cảnh cáo cậu Tiếu Nhiễm là người của Cố Mạc sao?
Cậu biết từ lâu rồi!
Biết Tiếu Nhiễm chỉ quan tâm đến Cố Mạc, cậu cũng không thổ lộ. Cậu chỉ là cái bóng ở bên cạnh cô được rồi.
"Anh không đi hẹn hò sao?" Tiếu Nhiễm nửa đùa nửa thật nói với Cố Nhiên.
"Chị dâu nhỏ à, mấy cô gái của em đều bị anh trai dọa mất!" Cố Nhiên cười toét miệng, "Chẳng có ai chịu hẹn hò với em cả. Về nhà, chị phải đi cùng, khiếu nại cho em, đừng nửa đêm gọi điện cho em nữa!"
"Anh ấy lại gọi điện cho anh à?" Tiếu Nhiễm kinh ngạc cười hỏi.
"Vâng! Hơn nửa đêm hôm qua còn gọi điện hỏi em về tình hình bệnh của chị! Nếu còn tiếp tục như vậy thì thần kinh của em sẽ bị suy nhược đó!" Cố Nhiên bất đắc dĩ nói.
"Cứ để anh chịu uất ức vậy!" Tiếu Nhiễm nghịch ngợm trả lời.
"Một chút thông cảm với người ta cũng chẳng có!" Cố Nhiên nhíu mày, bất mãn kêu.
"Anh không đi mua thuốc sao?" Tiếu Nhiễm chống nạnh, khí phách nói.
"Đi đây, đi đây!" Cố Nhiên vội vàng đi ra ngoài.
Cố Nhiên đi rồi, Tiếu Nhiễm ngồi xổm xuống trước mặt Vương Giai Tuệ, cười hỏi: "Tuy anh Cố Nhiên nói hơi quá đáng nhưng con người cũng không tệ, y thuật lại tốt. Giai Tuệ, bạn yên tâm đi, đừng lo lắng! Nhất định sẽ tốt thôi!"
"Mình biết!" Vương Giai Tuệ gật đầu một cái, "Hai bạn cũng đừng lo lắng nữa! Bị thương đến gân cốt phải cần 100 ngày mới đỡ, mình mới bị 10 ngày thôi!"