Cố Mạc đứng ở trước cửa sổ, nhìn thoáng qua hộ sĩ đang làm bạn bên cạnh bồi Tưởng phu nhân tản bộ, đầu không quay lại hỏi người đứng sau: "Chú Vương , tình hình bệnh trang của bác gái khôi phục đến đâu rồi?” "Trước mắt xem ra vô cùng lạc quan." Bác Vương vui mừng cười nói.
Cố Mạc gật gật đầu: "Cảm ơn!"
"Đây là công việc của tôi mà. Tưởng phu nhân có thể tháo gỡ khúc mắc trong lòng công lao lớn nhất không phải là của tôi, Cố phu nhân nhà cậu mới là người có công lao lớn nhất." Bác sĩ Vương phi thường khiêm tốn trả lời.
Nghe được lời bác sĩ Vương nói, Cố Mạc lộ ra tươi cười đầy kiêu ngạo cùng tự hào.
" Hiện tại cái mà Tưởng phu nhân cần không phải là bác sĩ, mà là tình thân, là người nhà ở bên làm bạn." Bác Vương thật lòng nhìn Cố Mạc, "Tôi nghĩ, đây cũng là lúc tôi nên rời khỏi đây thôi."
"Chú Vương, người vẫn chưa thể rời đi được. Tuy bác gái hiện tại xem ra đã khôi phục lại bình thường, nhưng không có nghĩa là bệnh tình sẽ không tái phát lại. Ba tháng sau nếu bác gái toàn bộ đều bình thường, tôi sẽ viết một phong thư gửi tới thành phố B tiến cử chú làm viện trưởng. Cố Mạc xoay người, thành khẩn nói.
"Được rồi! Tôi sẽ ở lại quan sát thêm." Bác sĩ Vương nghe thấy lời nói của Cố Mạc, có chút hưng phấn đáp lại.
Làm một bác sĩ nghiên cứu các bệnh về tâm lý, điều ông hướng tới nhất chính là có thể yên ổn làm một bác sĩ ở thành phố B.
"Cảm ơn!" Cố Mạc vươn tay, cảm kích cầm đối phương.
Tưởng phu nhân đang cùng hộ sĩ nói chuyện phiếm, liền nhìn thấy Cố Mạc từ trong biệt thự đi ra, bà hiền lành vẫy vẫy tay với anh: "Cố Mạc, cháu mau tới đây xem, những cây sồi non này đã nảy mầm rồi."
"Uh`m. Bất tri bất giác mùa xuân cũng đã đến đây rồi." Cố Mạc cười nói.
"Còn nhớ rõ năm ấy cháu cùng Nhiên Nhiên xuân ý dạt dạo tại đây đính hôn." Tưởng phu nhân thở dài, lúc bà nhìn sang khuôn mặt trầm lặng của anh khi đó, bà lập tức nói, "Aizz, bác lại nói đến những chuyện này làm chi đây? Nhiên Nhiên nếu như biết cháu hiện tại thực vui vẻ, cưới một cô gái đáng yêu, cũng sẽ mừng thay cho cháu."
"Bác gái, công ty còn có việc, cháu đi trước." Cố Mạc đặt tay lên vai Tưởng phu nhân, nhẹ nhàng giữ lấy.
"Đi đi ! Một mình bác rất tốt, cháy không cần phải lo lắng. Chủ nhiệm Ứng thường xuyến đến thăm bác, có cô ấy theo giúp bác, bác cũng không cảm thấy cô đơn nữa." Tưởng phu nhân an ủi cười nói.
"Ứng Mẫn?" Nghe thấy tên Ứng Mẫn, Cố Mạc lập tức nhíu mày.
"Đúng vậy! Cô ấy nói có biện pháp chữa khỏi khối u não cho bác. Đứa nhỏ này tâm địa thật thiên lương." Tưởng phu nhân khen không ngớt miệng nói.
Cố Mạc không có nói gì, chỉ là cau mày mím chặt môi mỏng.
"Đúng rồi, chủ nhiệm Ứng có nói chiều qua đây sẽ mang cho bác sủi cảo nhân thịt heo lá hẹ. Cháu coi, đứa nhỏ này thật có tâm! Biết bác thích ăn cái gì nhất."
Nghe thấy Ứng Mẫn muốn qua đây, Cố Mạc giơ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ nói: "Bác gái, không còn sớm, cháu phải đi làm đây."
"Trên đường lái xe cẩn thận một chút.Cháu là ông chủ, muộn một chút cũng không thành vấn đề." Tưởng phu nhân săn sóc nói.
Cố Mạc gật gật đầu, tiện chào tạm biệt Tưởng phu nhân, sau đó lái xe rời đi.
Sau khi anh rời đi không lâu, một người phụ nữ đeo kính râm đi ra từ góc biệt thự, lạnh lùng cười, nhìn chiếc Maybach biến mất trong dòng xe cộ tấp nập.
Cô ta vứt kính râm vào trong túi, lại thay đổi một cái kính cận, sau đó xoay người vào Tưởng gia.
"Ứng Mẫn, sao sớm vậy mà cháu đã tới rồi?" Tưởng phu nhân nhìn thấy Ứng Mẫn, lập tức tiến lên giữ chặt lấy tay cô, "Cố Mạc mới vừa đi được một lúc.Nếu cháu đến sớm một chút, hai ngươi có thể gặp nhau rồi."
"Gặp anh ấy để làm chi? Cháu là đến để thăm bác mà." Ứng Mẫn hời hợt cười nói.
"Đứa nhỏ này! Miệng thực ngọt!" Tưởng phu nhân thoải mái cười rộ lên.
"Mới hai ngày không gặp, sắc mặt của bác đã tốt hơn trước nhiều rồi!" Ứng Mẫn ôm lấy cánh tay Tưởng phu nhân, lấy lòng nói.
Lời của cô ta khiến cho Tưởng phu nhân cười đến càng thêm vui vẻ.