“Bác gái, Tiểu Nhiễm là con gái nuôi của bác, tức là cháu là con rể của bác rồi. Tuy cháu không thể làm chồng của Y Nhiên, nhưng giờ cháu vẫn được làm con rể của bác.” Cố Mạc vô cùng thành khẩn nói, “Lý Nham có xuất sắc như cháu không?”
Nghe Cố Mạc nói, bà Tưởng xì ra một tiếng cười rộ lên:”Không có!”
“Cho nên bác không cần phải hâm mộ ai hết.” Cố Mạc kiêu ngạo chỉnh lại áo xống một chút.
“Ừm.” Bà Tưởng gật đầu một cái.
“Bác gái, CD về Y Nhiên tháng sau sẽ được phát hành trên toàn cầu cùng một lúc vào đúng ngày giỗ của cô ấy.” Cố Mạc vô cùng chân thành nhìn bà Tưởng.
“Thật ra có phát hành hay không bác thấy không sao cả. Chỉ cần con bé vẫn còn sống trong tim bác là được rồi.” Bà Tưởng nặng nề nói.
Y Nhiên đã chết 5 năm rồi, cho dù chiếc CD được tung ra thì sẽ thế nào?
Những lúc nhớ con gái, bà chỉ cần xem chiếc CD có hình ảnh con bé trong đó mấy lần, đã rất thỏa mãn rồi.
Hoài niệm, chỉ có duy nhất mình bà.
“Chuyện này cháu đã sớm an bài, coi như là một phần hoài niệm và lời xin lỗi đối với cô ấy. Cháu không có cách nào bảo vệ được tình cảm dành cho cô ấy.” Cố Mạc tự trách nói.
Vốn dĩ, anh cố ý muốn độc thân đến già, không ngờ lại gặp được Tiếu Nhiễm, phá vỡ sự phòng thủ của anh.
“Đã yêu, liền muốn có hạnh phúc.” Bà Tưởng buồn bã nói, “Hồi đó cháu yêu con bé đã luôn một lòng chung thủy với nó, vậy là đủ rồi.”
Cố Mạc dùng ánh mắt cảm kích nhìn vào mắt bà Tưởng:”Bác gái, cảm ơn bác đã hiểu cho cháu.”
“Nói linh tinh cái gì vậy.” Bà Tưởng trách mắng.
“Đã yêu, liền muốn có hạnh phúc, những lời này rất đơn giản, nhưng không phải ai cũng thực sự hiểu được. Cho nên trên đời này mới có nhiều cặp vợ chồng bất hòa như vậy.” Cố Mạc nặng nề nói.
“Giờ bác rất muốn nhìn thấy đứa nhỏ kia.” Bà Tưởng đột nhiên mở miệng nói.
“Đứa nhỏ nào ạ?”
“Con gái của Tưởng Bình.” Bà Tưởng mím môi từ trách nói, “Tuy rằng Tưởng Bình có sai, nhưng bác cũng không thể giận chó đánh mèo lên người đứa nhỏ vô tội kia. Có thời gian, bác muốn gặp con bé.”
“Bác thật sự muốn gặp?” Cố Mạc lo lắng nhìn bà Tưởng.
Anh không dám xác định đâ là lời thật lòng của bà Tưởng, vẫn là có mục đích riêng.
“Bác muốn bù đắp cho nó sự thiếu thốn tình cảm của ba.” Bà Tưởng tiếp tục nói.
Năm đó bà đă nhìn thấy Phùng Hân Nhiên một lần, là một bé gái rất gầy và nhỏ bé, có đôi mắt to xinh đẹp giống hệt Y Nhiên, chỉ là không được tự tin như Y Nhiên, mà là hiền lành đáng yêu.
Nhớ rõ hồi ấy Phùng Bảo Bảo bị bệnh nan y, không biết sau khi Phùng Bảo Bảo đi rồi, con bé kia dựa vào cái gì để sống.
“Bác gái, nếu bác thực sự muốn gặp cô bé ây, cháu có thể liên lạc giúp bác.” Cố Mạc chân thành nói.
Bà Tưởng kinh ngạc đến ngây người nhìn Cố Mạc:”Tiểu Mạc, cháu biết con bé ở đâu sao?
“Cháu đã gặp cô ấy hai lần.” Cố Mạc gật gật đầu, “Cô ấy hình như là một người mẫu.”
“Vậy cháu giúp bác đi! Bác muốn gặp con bé. Muốn bù đắp thật tốt cho nó.” Bà Tưởng có chút kích động không kìm chế được cầm lấy hai tay Cố Mạc.
“Nếu cô ấy bằng lòng gặp bác, cháu nhất định sẽ giúp.” Cố Mạc trịnh trọng hứa hẹn,
Phùng Hân Nhiên dường như không hề muốn về với nhà họ Tưởng, thậm chí ngữ khí đối với nhà họ Tưởng có chút khinh thường.
Cho nên việc này muốn giúp cũng không hề dễ dàng.
Chỉ có thể cố gắng hết sức.
“Cháu cố gắng hết sức là tốt rồi.” bà Tưởng quan tâm nói,”Năm đó bác cố chấp như vậy, con bé nhất định rất hận bác.”
“Bị một người hận thực sự là một điều vô cùng thống khổ.” Cố Mạc nhớ tới sự cắn rứt vì gây ra tội ác đã tra tấn Tiếu Nhiễm suốt năm năm, liền thở dài.