Sau khi Vương Giai Tuệ tỉnh lại, có chút hối hận.
Cô không chống lại được mị lực của Cố Nhiên, bị anh đánh chiếm.
Sớm như vậy đã kết hôn, liệu có ổn không?
Cô nhìn người lái xe mặt mày hớn hở Cố Nhiên, trên mặt dần dần hiện lên ý cười.
Tình thấy người đàn ông yêu thương, thì gả đi.
Anh ấy có thể che gió che mưa cho cô.
Anh ấy có thể hóa giải hoài nghi của người khác.
Anh ấy có thể vì cô gánh vác tất cả.
Chiếc BMW dừng lại dưới nhà trọ, Vương Giai Tuệ liền mở cửa xuống xe.
“Đi đường cẩn thận.” Cô vẫy tay với Cố Nhiên.
“Không cho anh lên nhà uống nước sao?” Cố Nhiên bất mãn đề nghị.
“Em đã ở cùng anh cả đêm. Còn chưa đủ sao?” Vương Giai Tuệ bất đắc dĩ cười hỏi.
Lại bám dính người ta rồi!
“Mới có một đêm. Làm sao đủ được?” Cố Nhiên đẩy cửa xe ra, đi tới trước mặt Vương Giai Tuệ, “Nghe nói mẹ vợ đã về, anh đi lên chào hỏi.”
Vương Giai Tuệ chưa kịp từ chối, đã bị Cố Nhiên mạnh mẽ ôm lên lầu.
Bọn họ còn chưa vào nhà, đã nghe thấy bên trong có tiếng cãi nhau.
“Sao lại thế này?” Vương Giai Tuệ lập tức lấy chìa khóa, sốt ruột mở cửa ra.
Một cái gạt tàn bay tới, thiếu chút nữa thì đáp xuống trán Vương Giai Tuệ. May mà Cố Nhiên nhanh tay, lập tức kéo cô sang một bên, mới tránh được một hồi bi kịch.
“Tiểu Tuệ? Con về rồi à!” Một người đàn ông vẻ mặt nịnh nọt nhiệt tình tiếp đón Vương Giai Tuệ
“Ông Vương, ông đến nhà tôi làm gì?” Vương Giai Tuệ nhìn thấy người đàn ông, gương mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên rét lạnh, giồng như con gà mái nhỏ nghênh chiến, lạnh lùng hỏi.
Ông Vương?
Chẳng lẽ đây chính là người đàn ông đã vứt bỏ mẹ vợ? Là người ba đã ghét bỏ Giai Tuệ vì cô là con gái?
Cố Nhiên lạnh lùng nhìn đối phương.
Tuy rằng gương mặt đối phương có vài phần tương tự với Giai Tuệ, nhưng anh vô cùng không ưa ông ta.
Đáng khinh!
Năm đó mẹ vợ làm sao có thể coi trọng người đàn ông này?
Nhưng nếu mẹ vợ không để mắt đến người đàn ông này, cũng sẽ không có tiểu hạt tiêu, người sẽ ở bên anh cả đời này.
Nghĩ lại, anh còn phải cảm ơn người đàn ông này.
Bởi vị ông ta trọng nam khinh nữ, mẹ vợ từ một bà nội trợ biến thành nữ cường nhân, chẳng những sự nghiệp thành công, còn dạy dỗ được con gái đáng yêu mê người.
“Cái gì mà ông Vương? Không biết lớn nhở! Tao là ba mày!” Ông Vương bất mãn kháng nghị.
“Ba? Trong từ điển của tôi không có từ này! Ông ra ngoài cho tôi!” Vương Giai Tuệ chỉ vào cửa, lạnh lùng nói với ông Vương.
Lúc trước ông vô tình đuổi mẹ con cô đi, để cho mẹ con cô chịu lạnh chịu đói giữa mùa đông, giờ vẫn còn mặt mũi đến nhận người thân?
Ông Vương nhìn thấy có người lạ, muốn lấy lại thể diện, căm tức bước tới quát:”Mẹ mày dạy dỗ mày kiểu gì vậy? Đồ không có giáo dưỡng!”
Ông Vương nói xong, liền nhẫn tâm vung tay về phía Vương Giai Tuệ.
Cố Nhiên một phen túm lấy tay đối phương, dùng sức bóp chặt:”Là ai không có giáo dưỡng ông không có mắt nhìn ra nhưng tôi nhìn ra. Không được đến quấy rầy Giai Tuệ và bác gái nữa! Nếu không, tôi sẽ làm cho ông phải hối hận!”
“Đây là việc nhà tôi, không cần cậu xen vào!” Người đàn ông cố nén đau, phẫn nộ rống to.
“Việc nhà tôi tôi càng phải xen vào!” Cố Nhiên vô cùng lạnh lùng nói.
Nhìn thấy vẻ mặt khí phách của Cố Nhiên, Vương Giai Tuệ thật muốn vỗ tay.
Không ngờ anh có thể vì cô mà đánh người.
“Lý Á Lệ, đem tên mặt trắng của cô đi đi!” Ông Vương đau đến gào khóc.
Nghe ông nói, Cố Nhiên vô cùng tức giận. Đá cho đối phương một cước:”Ông nói ai là tên mặt trắng? Mẹ vợ tôi là người liêm khiết đơn thuần, ông không xứng làm nhục bà ấy!”
Người đàn ông đập lưng vào ván cửa, nặng nề trợn mắt.
Mẹ vợ?
Tên đàn ông từ trên xuống dưới một cây Armani này, là bạn trai của Giai Tuệ?