Cố Mạc đứng ở trong phòng làm việc, lo lắng hỏi Tiếu Bằng Trình: "Lục An Bình vẫn đang gây khó xử cho ba?"
"Không thể nói là gây khó xử, chỉ nói là vẫn đang trong quá trình nghiên cứu. Rõ ràng tư liệu chúng ta đã chuẩn bị hết rồi, kiểm tra cũng không có bất luận vấn đề gì." Tiếu Bằng Trình có chút đau đầu vỗ trán.
"Lục An Bình lần này không biết tìm đâu ra chỗ dựa vững chắc, nên vô cùng khắt khe. Liên Vương Trưởng cũng không dám động đến cô ta. Con đang nghĩ cách tạo áp lực cho cha cô ta.”Nói đến Lục An Bình, Cố Mạc cũng có chút đau đầu.
Anh rõ ràng chưa bao giờ cho Lục An Bình bất luận ám chỉ hay cơ hội nào cả, người phụ nữ này vẫn cứ cố chấp coi anh như chiến lợi phẩm.
" Tập đoàn Bằng Trình sẽ không dễ dàng bị phá sản như vậy. Không nói đến công việc nữa. Thân thể Tiểu Nhiễm xem ra khôi phục khá tốt, con có tâm rồi." Tiếu Bằng Trình khen ngợi nhìn Cố Mạc.
"Chăm sóc cô ấy là trách nhiệm của con. Con luôn vui vẻ nhận việc này." Cố Mạc nhàn nhạt nở nụ cười, ánh sáng nơi đáy mắt lấp lánh như đá quý.
Tiếu Bằng Trình nhìn ra tình yêu mà Cố Mạc giành cho Tiếu Nhiễm, thỏa mãn nở nụ cười: "Cái này ba đương nhiên là thay con gái cao hứng rồi."
Cố Mạc cũng cười theo.
Lúc này, Tiếu Nhiễm gõ gõ cửa, từ bên ngoài thò đầu vào: "Ba, đàm luận xong chính sự rồi đi?"
Cố Mạc không biết vì cái gì lại bị ba gọi vào phòng làm việc hồi lâu.
Cô có chút lo lắng.
Bọn họ có chuyện gì cần nói sau lưng cô sao?
Việc công ty có thể nói ở trước mặt cô.
Cô có thể đưa ra kết luận là giữa hai người đàn ông này nhất định có bí mật.
Tiếu Bằng Trình ha ha cười nói với Tiếu Nhiễm: "Ba chỉ chiếm Cố Mạc trong chốc lát, con liền gấp không kịp rồi hả?"
Tiếu Nhiễm thẹn thùng quyệt miệng nhỏ: "Con tới kêu hai người xuống ăn cơm."
"Ăn cơm thôi Đại hoàng Đế. Cũng không thể để con gái bảo bối của ba bị đói được." Tiếu Bằng Trình liếc mắt nhìn Cố Mạc một cái, cười hướng ra cửa.
Tiếu Nhiễm cùng Cố Mạc đi tới, lập tức đỡ lấy cánh tay ông, thấp giọng hỏi: "Ba em không mắng anh chứ?""Ông ấy có lý do gì để mằn anh sao?" Cố Mạc cười hỏi lại.
Tiếu Nhiễm lắc lắc đầu.
"Không cần quan tâm mù quáng như vậy. Anh cùng ba vợ đã quên hết mọi hận thù trước kia rồi." Cố Mạc vỗ nhẹ mu bàn tay Cố Mạc, dịu dàng an ủi cô.
Tiếu Nhiễm thở dài một hơi.
"Vậy hai người vừa nãy nói những gì?" Tiếu Nhiễm vẫn có chút tò mò.
"Công ty đang trong giai đoạn GMP chứng thực, ba để anh tìm chút quan hệ." Cố Mạc nói ra một nửa tình hình thực tế, còn vấn đề của Lục An Bình anh vẫn dấu.Anh không muốn để cho cô vì người phụ nữ khác mà phiền lòng. Lục An Bình ngay cả tiểu tam cũng không xứng được tính.
"G... Cái gì chứng thực? Rất khó sao?" Tiếu Nhiễm lo lắng hỏi.
"Em không cần quan tâm. Ba đã chuẩn bị đầy đủ, rất thuận lợi." Cố Mạc cười an ủi Tiếu Nhiễm.
Anh đã tìm một số mối quan hệ gây áp lực cho ba của Lục An Bình, tin tưởng đối phương sẽ vì yên ổn lúc tuổi già, mà khuyên nhủ Lục An Bình thôi cản trở việc GMP chứng thực.
"Em tin anh có thể làm được." Tiếu Nhiễm vô cùng tín nhiệm nhìn Cố Mạc.
Thời điểm ăn cơm, Tiếu Bằng Trình nhìn con gái đầy ỷ lại vào Cố Mạc,liền cười nói với Cố Mạc: "Cố Mạc, con gái này của ba hiện tại có chồng liền quên ba ruột rồi."
"Nào có? Ba, con yêu nhất vẫn là người mà." Tiếu Nhiễm lập tức buông cánh tay Cố Mạc ra, tựa đầu trên vai ba, làm nũng nói, "Ngươi vĩnh viễn đều đã là ba ba thân ái của con."
Tiếu Bằng Trình cười híp mắt.
"Ba, cùng con rể tranh thủ tình cảm có ý nghĩ sao?" Cố Mạc nhàn nhạt cười hỏi.
Tiếu Bằng Trình nhíu mày: "Nha đầu, con cảm thấy thế nào?"
"Có ý nghĩa." Tiếu Nhiễm cười ngã vào trong lòng ba mình.
Cố Mạc híp mắt lại, rất muốn túm cô từ trong lòng ba vợ ra.
Người nên tranh thủ tình cảm, phải là anh đi?