Cô vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, sau khi ổn định tinh thần, cô vội vàng cảm ơn Vương Giai Tuệ. Nếu không nhờ Vương Giai Tuệ nhắc nhở thì hôm nay cô sẽ chịu tai bay vạ gió mất.
Vương Giai Tuệ cười nói: "Mình cũng đâu làm cái gì, bạn đừng cảm ơn mình. Bạn đồng ý tha thứ cho mình, lại vẫn để mẹ mình tiếp tục làm việc tại Mạc Y, là mình nên cảm ơn bạn mới đúng!"
"Vậy chúng ta đừng khách sáo với nhau nữa!" Tiếu Nhiễm cầm tay Vương Giai Tuệ, cảm động cười rộ lên.
Cô vẫn khó kết bạn nên có rất ít bạn bè. Trừ Cố Mạc, cô không nghĩ tới chỉ còn sáu tháng nữa là tốt nghiệp vậy mà lại tìm được một người bạn chân chính.
"Vốn dĩ bạn không nên khách khí với mình!" Vương Giai Tuệ cũng cười rộ lên.
Lái xe thấy bọn họ vẫn chỉ nói chuyện phiếm, không kiên nhẫn hỏi: "Rốt cuộc các cô cậu muốn đi đâu?"
Ninh Hạo khẩn trương nói địa chỉ của biệt thự Cố Mạc, "Bác tài, không vội, bác cứ lái chậm thôi!"
"Lớp trưởng, mình về nhà thôi!" Tiếu Nhiễm vội vàng giải thích, sau đó nói lại địa chỉ nhà mình.
Vương Giai Tuệ nhìn Ninh Hạo một cái, rồi lịch sự cười nói với Tiếu Nhiễm: "Tiếu Nhiễm, phía trước có bến xe bus, mình xuống chỗ này!"
"Không cần xuống đâu, để lái xe đưa mấy người chúng ta về nhà là được!" Tiếu Nhiễm không đồng ý.
"Không cần! Mình không cùng dường với các bạn, sẽ mất thời gian lắm. Mình đi xe bus là được rồi, chỉ ngồi bốn bến là đến!" Vương Giai Tuệ từ chối lời đề nghị của Tiếu Nhiễm.
Vương Giai Tuệ cảm thấy Ninh Hạo sẽ không thích một bóng đèn cực lớn như cô ấy có mặt ở đây. Cho nên Giai Tuệ cực kỳ biết điều, không để cậu ấy buồn bực.
Sau khi xuống xe, cô vẫy tay với hai người ở trong xe, rồi đi về trạm xe bus.
Tiếu Nhiễm quay người ra sau, qua tấm kính thấy Vương Giai Tuệ lên xe bus mới quay người lại, "Bạn ấy lên xe mình cũng yên tâm hơn!"
"Mấy tên đó là muốn cảnh cáo bạn, chắc sẽ không gây tổn thương cho Giai Tuệ. Trái lại là bạn đó, về sau phải thật cẩn thận. Tốt nhất nói với Cố Mạc thuê thêm vệ sĩ." Ninh Hạo nhíu mày, khuyên nhủ.
"Không nghiêm trọng như vậy chứ? Vệ sĩ sao? Mấy người kia chỉ là một đám nhỏ nhoi không cần thiết vệ sĩ phải ra tay!" Tiếu Nhiễm kinh ngạc nhìn Ninh Hạo.
"Không thể chủ quan được! Mình. . . . . Cố Mạc sẽ không chịu nổi nếu bạn xảy ra chuyện gì đâu!" Thiếu chút nữa Ninh Hạo nói rằng bản thân sẽ không chịu nổi, may mắn sửa lại kịp thời. Cậu bất an nhìn Tiếu Nhiễm, phát hiện cô quá đơn thuần nên không phát hiện ra cậu nói sai, thở phào một hơi.
Cậu đã từng nghĩ buông bỏ tình cảm này nhưng khi thấy Tiếu Nhiễm, cậu lại kìm lòng không được.
Cậu cảm thấy cho dù Tiếu Nhiễm và Cố Mạc như thế nào nhưng tình cảm của cậu giành cho Tiếu Nhiễm lại không thể thay đổi.
Cả đời này có lẽ nỗi tiếc nuối này sẽ theo cậu suốt đời.
"Được rồi! Khi trở về mình sẽ nói cho Cố Mạc!" Tiếu Nhiễm cảm thấy Ninh Hạo nói có phần đúng, nên không từ chối nữa.
Cô không thể để Hạ Minh Minh thực hiện được ý đồ. Tà không thể thắng chính được!
Đây là quan niệm từ xưa đến nay của cô.
Ninh Hạo gật đầu một cái, cười vuốt mái tóc đuôi ngựa của Tiếu Nhiễm: "Mai là ngày kết hôn của bạn rồi, nhất định phải thật xinh đẹp!"
"Uhm, nhất định mình sẽ là cô đâu đẹp nhất!" Tiếu Nhiễm dõng dạc nói.
Nghĩ đến bộ áo cưới xinh đẹp, hoàn mỹ kia, mặt Tiếu Nhiễm tràn đầy ý cười.