"Bác gái, Tưởng Y Nhiên đã đi rồi, bác vẫn suy nghĩ đến vụ tai nạn xe cô năm đó cũng không có ý nghĩa gì. Ngay cả pháp luật cũng không phán Tiếu Nhiễm tử hình. Đó là chuyện ngoài ý muốn. Điều chúng ta nên làm là khiến cả thế giới nhớ tới cô ấy, giới thiệu vụ đạo của cô ấy cho toàn thế giới!" Cố Mạc thật lòng khuyên nhủ Tưởng phu nhân.
"Để toàn bộ thế giới này nhớ tới nó sao?" Tưởng phu nhân thì thào tự nói.
"Vâng! Nếu để con nhớ kỹ cô ấy thì quá đơn giản nhưng còn vũ đạo cô ấy coi như mạng sống kia thì sao? Bác gái, cô ấy không phải tồn tại chỉ vì tình yêu này. Để cho cô ấy sống mãi ở trong lòng mọi người, như thế mới đúng nghĩa với chữ yêu mà cô ấy muốn!" Cố Mạc ngồi xổm xuống trước mặt Tưởng phu nhân, khàn giọng nói.
"Cậu lại yêu Tiếu Nhiễm như vậy sao?" Tưởng phu nhân mỉa mai cười lạnh.
"Tình cảm có thể thay đổi. Bác gái, trên đời này có biết bao nhiêu vợ chồng ân ái nhưng sau vẫn bất hòa đó thôi? Tưởng Y Nhiên cho con một ký ức tốt đẹp, không thể thay thế!" Lúc Cố Mạc nói những lời này, tâm trạng rất phức tạp.
Lúc đó, anh và Tưởng Y Nhiên vẫn yêu nhau sau đó lại vì cái chết mà chia lìa cho nên mới để lại ký ức hoàn mỹ nhất. Nếu bọn họ kết hôn, mười năm, hai mươi năm, hay thậm chí là sau năm mươi năm...... Ai có thể đảm bảo bọn họ sẽ yêu nhau không rời?
Anh nhớ rõ Tiếu Nhiễm đã từng nói, Tiếu Bằng Trình đã từng cực kỳ yêu mẹ Tiếu Nhiễm nhưng sau đó vẫn có người khác bên ngoài đó thôi...... Sau đó, hai người yêu nhau lại bất hòa.
Việc người ta nên làm không phải là đi thương tiếc tình yêu đã qua mà trân trọng tình cảm hiện tại.
Nghe Cố Mạc nói vậy, đột nhiên Tưởng phu nhân thần kinh bản bút ký lại, nổi điên đi lại trong phòng làm việc như trẻ nhỏ lạc đường, bất an: "Không, không thay đổi đâu! Ông ấy không thay đổi đâu! Không có, Cố Mạc, cậu sai rồi! Ông ấy không thay đổi!"
Tưởng phu nhân như vậy khiến Cố Mạc nảy sinh hoài nghi.
Anh vội vàng đi qua, giữ lấy hai bả vai của Tưởng phu nhân, hồ nghi hỏi: "Ai thay lòng đổi dạ? Bác gái, bác đang nói đến ai?!"
Tưởng phu nhân trừng to mắt nhìn Cố Mạc, đột nhiên đồng tử mở lớn, hét lên một tiếng, cả người ngã về sau.
Cố Mạc vội vàng ôm Tưởng phu nhân, chạy khỏi phòng làm việc.
"Bác sĩ Vương! Bác sĩ Vương!" Cố Mạc lo lắng gọi bác sĩ phụ trách của Tưởng phu nhân.
Bác sĩ Vương nghe thấy anh gọi, lập tức chạy đến, vội vàng hỏi: "Cố tiên sinh, phu nhân sao vậy?"
Cố Mạc vội vàng nói: "Đột nhiên bác ấy nói những lời kỳ quái rồi té xỉu!"
"Cậu đặt bà ấy lên sô pha đi!" Bác sĩ Vương vội vàng nói với Cố Mạc.
Cố Mạc đặt Tưởng phu nhân nằm lên ghế sô pha rồi lui sang một bên để bác sĩ Vương khám cho Tưởng phu nhân.
Bác sĩ Vương vén mí mắt của Tưởng phu nhân lên, quan sát một chút rồi quay đầu hỏi Cố Mạc: "Cố tiên sinh, vừa rồi cậu nói gì kích thích đến bà ấy thế?"
"Bác gái trách tôi yêu người khác, tôi nói với bác ấy là tình cảm cũng có thể thay đổi. Tôi nói với bà ấy rằng có rất nhiều vợ chồng ân ái nhưng sau đó cũng bất hòa. Tôi nói Tưởng Y Nhiên đã cho tôi những hồi ức đẹp nhất..!" Cố Mạc cau mày, nhớ lại những chuyện vừa xảy ra.
Bác sĩ Vương ngưng trọng nhìn Cố Mạc: "Sau đó?"
"Sau đó hình như bác ấy nổi điên, nói gì mà...... ông ấy không thay đổi đâu...... " Cố Mạc đột nhiên cảm thấy đã nắm bắt được điều gì nhưng không chắc chắn.
"Bà ấy ám chỉ ai vậy?"
"Tôi cũng hỏi vấn đề này nhưng sau đó thì bác gái té xỉu!"
"Bà ấy có tâm bệnh!" Bác sĩ Vương nhìn Tưởng phu nhân, ngưng trọng nói. Rồi bác sĩ Vương lấy ngón cái ấn vào huyệt nhân trung của Tưởng phu nhân.