Lúc này, Ninh Hạo cũng đi ra từ trường thi, đi đến chỗ cô quan tâm hỏi :”Thi thế nào?”
“Cũng không tệ lắm! Lớp trưởng, cảm ơn cậu.” Tiếu Nhiễm cảm kích cười nói.
“Cảm ơn cái gì?” Ninh Hạo cười dịu dàng.
“Cảm ơn cậu đã kèm cặp tớ. Giai Tuệ cũng thi rất được. Đúng rồi, chúng ta đi tìm cậu ấy đi!” Tiếu Nhiễm túm lấy cánh tay Ninh Hạo, đi về phía phòng thi của Giai Tuệ.
Vương Giai Tuệ nộp bài thi xong, đang chống nạng đi ra ngoài, liền nhìn thấy Tiếu Nhiễm và Ninh Hạo đang đi tới. Cô cười cười với Ninh Hạo:”Đề Vật lý và Hóa học phần lớn đều giống với những gì hôm qua cậu dạy bọn tớ.”
“May mà trúng.” Ninh Hạo khiêm tốn cười nói. Anh tự tay đỡ lấy Vương Giai Tuệ:”Để tớ đưa các cậu về.”
“Tớ đi xe bus là được. Nhà chúng ta ngược đường nhau, không làm phiền cậu nữa.” Vương Giai Tuệ lập tức uyển chuyển từ chối.
“Bảo tài xế đi thêm một đoạn đường thôi mà. Không phiền phức gì cả. Với lại, chân cậu còn chưa khỏi, đi xe bus dễ bị người ta xô đẩy.” Ninh Hạo nghiêm túc nói.
“Đúng đó! Giai Tuệ, xe bus nhiều người lắm. Cậu để Ninh Hạo đưa cậu về đi.” Tiếu Nhiễm cũng cười khuyên nhủ.
“Vậy tớ sẽ không khách khí nữa.” Vương Giai Tuệ cảm kích nhìn Ninh Hạo liếc mắt một cái.
“Cẩn thận. Bậc thang.” Tiếu Nhiễm đỡ cánh tay còn lại của Vương Giai Tuệ, cùng với Ninh Hạo đỡ cô ra ngoài.
Bọn họ vừa mới đi ra khỏi trường học, liền nhìn thấy một chiếc Audi quen thuộc đang đỗ ở cửa. Tiếu Nhiễm lập tức cười vẫy tay với Cố Nhiên :”Anh Cố Nhiên!”
“Chị dâu nhỏ, thi xong rồi à?” Cố Nhiên cười hỏi xong, lập tức nhìn về phía Vương Giai Tuệ.
Vương Giai Tuệ cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Cố Nhiên thật sự không được tự nhiên, ngường ngùng cúi mặt, làm bộ sửa lại tóc tai.
Tiếu Nhiễm tiến lên vỗ bả vai Cố Nhiên:”Hôm nay anh rảnh hay sao lại đến đây?”
“Đương nhiên em đến đón…..chị…….và Giai Tuệ.” Cố Nhiên nhìn Vương Giai Tuệ cười tà tà, “Giai Tuệ, anh là lũ lụt hay là mãnh thú, sao em đến liếc mắt nhìn anh cũng không dám?”
“Đồ củ cải!” Giai Tuệ chu miệng, bất mãn hừ một tiếng.
“Cái gì?” Cố Nhiên làm bộ không nghe rõ, dùng sức ngoát lỗ tai.
“Tôi nói anh là đồ đại củ cải!” Vương Giai Tuệ bất mãn hét lớn.
Lời của cô kéo theo thật nhiều ánh mắt tò mò của các bạn học.
“Chỗ này đều là của em.” Cố Nhiên ôm ngực, vừa trêu chọc nói, “Em chính là trái tim của đại củ cải.”
“Không đứng đắn!” Vương Giai Tuệ muốn dậm chân, nhưng nhớ ra chân mình bị thương, đành phải dừng lại giữa không trung, nhẹ nhàng đặt xuống đất, “Ninh Hạo, đưa tớ về nhà đi.”
“Được” Ninh Hạo không nói gì, giúp đỡ Vương Giai Tuệ đi về phía chiếc Mercedes-Benz đang đỗ cách đó không xa.
Cố Nhiên nắm lấy cánh tay của Vương Giai Tuệ, có chút bất mãn nói:”Lên xe!”
“Tôi có người đón rồi. Lang băm kia, nếu anh nhàn rỗi thì đi tìm tình nhân của anh đi.” Vương Giai Tuệ nói xong, liền tiếp tục đi về phía trước.
Tiếu Nhiễm nhún vai với Cố Nhiên, ném cho anh vẻ mặt lực bất tòng tâm, liền đuổi theo Vương Giai Tuệ, cùng bọn họ đi về phía ô tô của nhà họ Ninh.
“Vương Giai Tuệ, rốt cuộc anh phải làm thế nào thì em mới tin anh? Anh đã hoàn toàn cắt đứt với bạn gái cũ rồi!” Cố Nhiên nhìn bóng lưng của Vương Giai Tuệ nói lớn.
“Có liên quan gì đến tôi sao?” Vương Giai Tuệ xoay người, không cảm xúc hỏi.
“Có!” Cố Nhiên đi tới, bế thốc Vương Giai Tuệ lên, đi về phía chiếc Audi của mình.
“Nạng!” Tiếu Nhiễm nhặt cái nạng bị rơi xuống đất, nhanh chóng đuổi theo.
“Chị dâu nhỏ, anh em bảo em đến đón chị. Chị muốn đi với em hay là đi với Ninh Hạo?” Cố Nhiên đặt Vương Giai Tuệ vào ghế phụ xong, cười hỏi.