“Cố Mạc, anh bỏ tay ra!” Tiếu Nhiễm bất mãn vùng vẫy.
Cố Mạc cũng không để ý đến Tiếu Nhiễm, kéo cô tiếp tục đi về phía trước.
Tiếu Nhiễm nhìn thấy những người phục vụ ở xung quanh, lập tức cầu cứu: “Cứu mạng, anh ta áp bức tôi, cứu tôi!”
“Cố phu nhân, cô đừng đùa chúng tôi.” Người phục vụ bất đắc dĩ lắc đầu khom lưng với cô, tự động né tránh, sợ chịu phải tai ương.
Tiếu Nhiễm buồn bực trừng mắt nhìn anh một cái.
Nếu không phải anh thường xuyên đưa cô tới chỗ này ăn cơm thì những người này sao có thể nhận ra cô?
Ngay cả khả năng cô được cứu cũng không có.
“Cứu mạng!” Tiếu Nhiễm lên tiếng kêu to.
Cố Mạc cau mày, bá đạo kéo Tiếu Nhiễm dưới nách, mạnh mẽ dẫn vào một gian phòng.
Đóng cửa lại, anh liền đặt cô xuống đất.
“Cố Mạc, đang ăn cơm ngon, anh phát thần kinh cái gì?” Tiếu Nhiễm bất mãn reo lên.
Cố Mạc ôm lấy eo cô, một tay nắm lấy cằm của cô, khí phách mười phần cúi đầu hôn lên đôi môi đang kêu gào của cô.
Anh nhìn thấy cô và Trần Lương ở bên nhau, liền muốn làm một chuyện, hôn cô.
Tiếu Nhiễm bị anh đè trên ván cửa, gắt gao bị giam cầm, động cũng không động được. Chỉ có thể tiếp nhận nhiệt tình của anh đủ để hòa tan nụ hôn của cô.
Lưỡi anh thăm dò vào trong môi cô, để cô ném được hương vị say lòng người của anh, lòng của cô bắt đầu rạo rực không thôi.
Cô không kiên định, chỉ là một nụ hôn nhỏ đã bị mê hoặc rồi.
Cô ảo não cắn đầu lưỡi của anh, hung hăng trừng mắt nhìn anh.
“Em là của anh.” Cố Mạc lui ra phía sau, lại để trán mình lên trán cô, âm thanh khàn khàn nói.
“Cho tới bây giờ em là tự do.” Tiếu Nhiễm khiêu khích nhìn Cố Mạc: “Em có quyền lựa chọn người đàn ông em yêu.”
“Anh yêu em.” Cố Mạc hờn giận.
“Anh lại vẫn yêu Tưởng Y Nhiên, em không hiểu chuyện, không phân rõ phải trái, em chỉ muốn trái tim anh một trăm phần trăm. Không nói như thế, anh không cần nói yêu anh.” Tiếu Nhiễm quát lên.
Vài lần giao phong với Tưởng Y Nhiên, đều là coi như anh suy tàn.
“Cho anh thời gian, anh sẽ quên cô ấy.” Cố Mạc sờ má cô, thống khổ nói: “Hoàn toàn.”
“ok, có thể buông được chưa? Trần Lương còn đang cùng... ” Chữ em còn chưa nói ra, môi cô lại bị Cố Mạc che lại.
“Không được, không được, không được ước hẹn với người đàn ông khác.” Cố Mạc ghen tỵ hôn cô rồi ra lệnh.
Cảm nhận được nồng đậm ghen tuông của Cố Mạc, khóe môi Tiếu Nhiễm lặng lẽ nhếch lên.
“Anh dựa vào cái gì... không được?” Cô cố ý phản kháng: “TRần Lương trẻ hơn anh, anh tuấn hơn anh, so với anh... ”
Cố Mạc đánh một quyền vào vách tường, dán ở cổ của cô không ngừng thở gấp.
Tiếu Nhiễm hoảng sợ.
Anh làm như thế, không đau sao?
“Em... thích anh ta?” Cố Mạc tối nghĩa mở meinejg.
“Có một chút.” Tiếu Nhiễm đánh bạo trả lời, cố ý kích cho anh tức giận.
“Chỉ là một chút?” Cố Mạc không tin tưởng nhìn cô.
Anh có phần sợ đối thủ Trần Lương này, nếu như thực sự hai bên quyết đấu, không nhất định là anh sẽ thắng.
Đột nhiên anh rất sợ cô thay lòng đổi dạ.
“Có lẽ sẽ biến thành thực sự... thích... ” Tiếu Nhiễm xấu xa cười nói.
Nhìn thấy Cố Mạc ghen, trong lòng cô cực kỳ vui sướng.,
Là vì bị anh bỏ qua cực kỳ bi thương, xem trong mắt anh thống khổ vùng vẫy vì cô, cô cũng rất tự hào.
“Nha đầu, thích không phải yêu.” Cố Mạc khàn khàn nói.
“Nếu như anh ấy chỉ một lòng yêu em, em đối với anh ấy từ thích trở thành yêu cũng không phải việc khó.” Tiếu Nhiễm kiêu ngạo nói.
“Anh cho em, anh cho em cả trái tim.” Cố Mạc vội vàng nói.