Hai vị y tá bởi vì kiêng kị, cũng không dám nói chuyện phiếm, vùi đầu vào công việc, thậm chí không dám lại nhìn phu nhân Tưởng một cái, dường như e sợ bị bà chỉ đích danh.
Phu nhân Tưởng lộ ra một nụ cười biến hóa kỳ lạ, tay nhổ kim tiêm trên tay.
Bà không ngại máu từ lỗ kim chảy ra, thần kinh nắm lấy kim tiêm, khi hai cô y tá hoảng sợ chạy vào, lấy kim tiêm xẹt qua cổ tay.
Cô đã từng là một y tá có kinh nghiệm phong phú, rất hiểu rõ ràng là kim tiêm có thể đâm vào phá huyết quản.
Máu tươi chói mắt phun ra như suối, bắn vào trên mặt y tá, nhuộm đỏ khăn trải giường.
“Nhanh đi gọi bác sĩ! Phu nhân Tưởng tự sát!” Một cô y tá bối rối nói với một cô khác. Đối phương lập tức chayjd dến gọi điện thoại.
Phu nhân Tưởng nhìn cô y tá đang hoảng sợ, chấm tay vào máu, viết tiếp xuống tờ giấy còn dang dở: “Hận. Chữ hận kia thật chói mắt, lộ ra bi phẫn nồng đậm.
Cô y tá nhìn thấy máu trên cổ tay của phu nhân Tưởng càng nhiều, sau khi xua đi sợ hãi trong lòng, bổ nhào qua, nắm chắc lấy cổ tay đối phương: “Tất phải cầm máu, đưa băng gạc cho tôi!”
Người y tá kia sau khi gọi điện xong, khẩn trương kéo bàn qua.
Phu nhân Tưởng dùng lực bỏ tay y tá ra: “Tôi không cần cô cứu! Cút!”
“Phu nhân Tưởng, có chuyện gì có thể quan trọng hơn mạng sống. bà như thế này làm sao có thể khiến chồng và con gái bà an tâm được.” Y tá nhìn phu nhân Tưởng đang chảy máu, vẻ mặt thành khẩn khuyên nhủ.
“Cô biết con gái và chồng tôi đã chết? Ai nói cho cô biết?” Phu nhân Tưởng nhào lên, dùng lực bóp chặt cổ y tá.
“Phu nhân Tưởng... buông ra... buông... bác sĩ Cố...” y tá khẩn trương nói.
Phu nhân Tưởng này đúng là kẻ điên.
Hôm nay cô thật xui xẻo, vậy mà trực ban lại gặp phải một bệnh nhân thần kinh.
Cô sắp bị phu nhân Tưởng bóp chết rồi.
Ngay lúc cô sắp hít thở không thông, đột nhiên Phu nhân Tưởng thấy hoa mắt, thân thể rơi xuống.
Tin tức phu nhân Tưởng tự sát khiến Ưng Mẫn nhanh chóng chạy đến, nhìn thấy phu nhân Tưởng bị ngất, lập tức chạy lên trước, khẩn trương hỏi đồng nghiệp đang xem xét tình hình cho phu nhân Tưởng: “Lão Trương, tình huống thế nào rồi?”
“Không mất quá nhiều máu!”
“Khẩn trương thông báo cho Cố Mạc, hiện giờ Tưởng gia chỉ còn mình Tưởng phu nhân, nếu bà ấy tự sát thành công, khúc mắc của Cố Mạc càng sâu.” Ưng Mẫn lo lắng nói.
“Tôi đã quên mất, cảm ơn chủ nhiệm Ưng đã nhắc nhỏ.” Y tá cảm ơn, lập tức chạy đi gọi điện thoại.
...
Cố Mạc đưa Tiếu Nhiễm vào phòng nghỉ của cô dâu, đang muốn giải thích với cô về chuyện xảy ra sáng nay, điện thoại lại kêu lên.
Cố Mạc nhìn thoáng qua dãy số xa lạ, nhíu mi một cái: “Nha đầu, em thay quần áo đi, anh đi nhận điện thoại.”
“Được.” Tiếu Nhiễm không hỏi nguyên nhân, chỉ lộ ra một nụ cười khó che giấu.
Dương nGuyệt Quyên và Tiếu Lạc mang theo mười mấy túi lớn, nhìn thấy Cố Mạc muốn ra ngoài, liền cười hỏi: “Cậu Cố, con đừng đi xa, lát nữa quay lại bàn kính rượu.”
Cố Mạc gật đầu một cái, liền đi ra khỏi.
“Anh Cố phải không? Đây là bệnh viện XX, tôi là Tiểu Hà, phu nhân Tưởng tự sát, tình huống nguy cấp, anh khẩn trương qua đây đi!”