“Đừng cho là tôi sợ anh!” bố Tần xấu hổ hừ một tiếng.
Tần Viễn Chu cười nói: “Biết , ba là sợ cháu trai đầu tiên của ba báo lại đến.”
“Các người...” Ba Tần trừng mắt nhìn con.
“Nói không chừng cháu trai của ba đã có rồi.” Tần Viễn Chu thỏa mãn ôm Cố Tương, phúc hắc cười.
Bác trai Tần nhìn về phía Cố Tương: “Cha mẹ cô đều là bác sĩ?”
“Vâng, nhà chúng cháu từ đời ông nội của cháu đến giờ đều là bác sĩ. Chỉ có mình cháu là ngoại lệ.” Cố Tương cười trả lời. Cô biết gia thế của mình quá mức bình thường trong mắt Tần gia, nhưng cô sẽ không tự ti. Ba mẹ không cho cô núi vàng núi bạc, nhưng bọn họ yêu cô.
“Một người con gái của bác sĩ nhỏ cũng muốn gả cho con tôi...” Mẹ Tần vẫn có chút không cam lòng, nhìn Tần Viễn Chu, miễn cưỡng nuốt xuống vế sau đang muốn vũ nhục người kahcs.
“Xuất thân của Trần Lam tốt, nhưng con không thích cô ấy. Từ khi kết hôn xong con cũng không chạm một ngón tay vào người cô ấy, mẹ thấy gia thế quan trọng hay là hạnh phúc của con trai quan trọng hơn?” Tần Viễn Chu khiêu khích nhìn mẹ.
Mẹ Tần không có cách nào phản bác. Bởi vì Trần Làm cho con trai đội nón xanh quá to.
“Gia thế bác sĩ cũng được.” Bố Tần thở dài.
Cũng mạnh hơn những tam giáo cửu lưu đó.
Hẳn là không quá bôi nhọ Tần gia.
“Con định hai tháng sau cử hành hôn lễ.” Tần Viễn Chu thật sự nhìn ba mình.
“Qúa nhanh!” Ba Tần nhíu mày.
“Ba không muốn con dâu của ba gắng gượng mang bầu tham gia hôn lễ chứ?”
Tần Viễn Chu rất hiểu rõ ba mẹ là yêu thể diện hơn ai khác.
Trần Lam mang theo con người khác gả vào cửa đã khiến mặt mũi của bọn họ mất hết, cho nên bọn họ không tiếp nhận được chuyện con dâu mang bụng to vào cửa.
Đánh rắn phải đánh giập đầu.
Vì tình yêu, anh tuyệt đối không thể mềm lòng.
“Hai tháng thì khó để chuẩn bị, đặt khách sạn, phát thiệp cưới.... như thế rất gấp gáp.” Mẹ Tần bất mãn nói.
“Những thứ này con sẽ chuẩn bị.” Tần Viễn Chu thoải mái giải quyết kháng nghị của mẹ.
Hai vị nhà họ Tần thế nào cũng không ngăn được bước chân muốn cưới vợ của con trai, cùng thở dài.
“Chúng ta già rồi...”
“Cho nên con mới phải nắm chặt thời gian lấy vợ sinh con, cho hai người an hưởng lúc tuổi già.” Tần Viễn Chu nói đúng lý hợp tình.
Cố Tương căng thẳng mím môi, cố nén cười.
Cô nhận ra Tần Viễn Chu cực kỳ có nghệ thuật nói chuyện, khiến ba mẹ sửng sốt.
Giả heo xơi tái cọp già.
Anh nho nhã tười cười sau lưng lại là phúc hắc.
“Ngày mai con sẽ bắt đầu tìm người lo liệu các hạng mục công việc. Mẹ, trước tiên mẹ cứ đưa một phần danh sách khách mời lần trước cho con.”
“Lần trước mở tiệc chiêu đãi có người thân của Trần gia. Danh sách khách mời đâu có thể giống được? Ngày mai mẹ xem lại danh sách lần nữa.” Mẹ Tần nhận thức được, biết phản kháng không có hiệu quả, lúc này con trai đã quyết tâm muốn cưới Cố Tương.
“Cảm ơn mẹ! Con để danh sách người thân của Cố gia cho mẹ.” Tần Viễn Chu cười nói với mẹ.
“Ngồi máy bay mấy tiếng rồi, hai đứa cũng mệt rồi, lên lầu ngủ trước đi.” Ba Tần khoát tay áo với hai người.
“Buổi tối lạnh, nhớ đóng cửa sổ.” Mẹ Tần săn sóc dặn dò con trai.
“Con biết rồi.” Tần Viễn Chu khom lưng hôn lên mặt mẹ mình.
Lúc này mẹ Tần mới lộ ra tươi cười: “Thôi, hôn sự của con mẹ với ba con mặc kệ rồi. Hạnh phúc hay không là do các con quyết định.”
“Con nhất định sẽ hạnh phúc cho mẹ xem.” Tần Viễn Chu nói xong, bế Cố Tương lên, cười nói: “Chúng ta đi chế tạo đời sau nào.”
Cố Tương đỏ mặt dùng lực huých Tần Viễn Chu: “Nói gì thế, đặt em xuống!”