"Anh rể, đợi em với!" Tiếu Lạc nhìn thấy Cố Mạc muốn bỏ mặc mẹ con cô ta, muốn đi ăn cơm riêng với Tiếu Nhiễm, lập tức đuổi theo: "Anh rể, anh đi nhanh như vậy làm gfi chứ?"
Cố Mạc mím môi, lạnh nhạt nói: "Đói!"
"Tiếu Lạc, cũng có nhiều nhà hàng như vậy, hai người ko cần đi theo chúng tôi!" Tiếu Nhiễm muốn bỏ mặc hai mẹ con Tiếu Lạc lại, nhưng bị Cố Mạc ngăn cản. "Thêm hai đôi đũa mà thôi!" Đôi mắt Cố Mạc không thể hiện gì đảo mắt nhìn hai mẹ con Tiếu Lạc, khóe môi nở nụ cười.
Cố Mạc chọn một nhà hàng trông có vẻ lịch sự, tao nhà dẫn Tiếu Nhiễm vào. Tiếu Lạc và Dương Nguyệt Quyên có cảm giác không thú vị nhưng cũng không tự tìm nhà hàng khác mà theo sau Cố Mạc và Tiếu Nhiễm vào trong.
Cố Mạc gọi vài món ngon, sau đó đưa thực đơn cho Tiếu Nhiễm, hỏi: "Muốn ăn gì?"
"Có tôm hùm đất không ạ?" Tiếu Nhiễm không cầm thực đơn mà hỏi luôn.
"Đúng là chỉ chung thủy với tôm hùm đất thôi!" Ánh mắt Cố Mạc cưng chiều nhìn Tiếu Nhiễm. Ở chung với cô lâu như vậy, anh hiểu được cô có thể ăn mãi tôm hùm đất mà không chán.
"Ăn ngon mà!" Tiếu Nhiễm làm nũng với Cố Mạc.
"Anh rể à, nếu trên bàn cơm có tôm hùm đất thì chị em sẽ không chạm vào món khác đâu!" Tiếu Lạc nhìn Cố Mạc lấy lòng nói.
"Ai nói chuyện với cô?" Tiếu Nhiễm lạnh lùng nhìn Tiếu Lạc một cái.
Cô thích ăn tôm hùm đất như thế nào thì Cố Mạc hiểu rất rõ, không cần Tiếu Lạc phải nói xen vào.
"Em chỉ muốn nói cho anh rể biết chị thích ăn cái gì thôi, không hề có ác ý gì cả!" Tiếu Lạc làm ra vẻ cực kỳ oan ức nhìn Tiếu Nhiễm.
Cố Mạc cầm lấy thực đơn trả lại cho nhân viên phục vụ: "Thêm một đĩa tôm hùm đất!"
Tiếu Lạc trừng to mắt nhìn thực đơn, trong lòng cảm thấy bất mãn. Tất cả những món Cố Mạc gọi đều là món Tiếu Nhiễm thích ăn, cũng không để cô ta gọi món nào đã trả lại thực đơn cho phục vụ.
Đây chính là cố ý làm lơ hai mẹ con cô ta rồi!
Cho nên Cố Mạc cũng chẳng ngăn cản mà để hai mẹ con cô ta cùng ăn cơm.
Có một cách khiến người ta không chịu nổi đó chính là coi người ta như không tồn tại.
Cố Mạc quá ngoan độc!
Khi đồ ăn được mang lên, Cố Mạc bắt đầu giúp Tiếu Nhiễm bóc tôm hùm đất, xứng danh một ông chồng cực kỳ yêu chiều vợ. Tiếu Nhiễm cảm động, nói nhỏ: "Cố Mạc, cảm ơn anh!"
"Ăn đi!" Khuôn mặt lạnh lùng của Cố Mạc hơi ngước lên, cầm con tôm hùm đất đã được bóc vỏ và chấm gia vị đưa đến bên miệng Tiếu Nhiễm.
Vẻ mặt Tiếu Nhiễm hạnh phúc, ăn con tôm hùm đất, mắt cũng ướt.
Tuy Cố Mạc đang diễn cho mẹ kế và Tiếu Lạc xem nhưng cô vẫn cực kỳ cảm động.
"Mẹ, đêm nay mẹ ở lại bệnh viện sao?" Tiếu Lạc đột nhiên mở miệng phá vỡ sự ấm áp này, hỏi mẹ.
"Ừm! Mẹ vẫn lo lắng ba con một mình ở lại bệnh viện. Hộ lý cũng không cẩn thận bằng người nhà được!" Dương Nguyệt Quyên gật đầu.
Tiếu Lạc cau mặt, khó xử nói: "Vậy con về kiểu gì đây?"
"Xe của mẹ ở bãi đỗ xe đó!" Dương Nguyệt Quyên vội vàng nói cho Tiếu Lạc.
"Nhưng con lái xe không thạo mà! Con không giống như chị, 13 tuổi đã lái xe rồi. . . . . . " Tiếu Lạc không có ý tốt liếc mắt nhìn Tiếu Nhiễm, "Chị à, lúc đó chị lái xe có cảm thấy căng thẳng hay sợ hãi không?"
"Sợ hãi hay căng thẳng không phải là phản ứng bình thường sao?" Tiếu Nhiễm cười lạnh hỏi lại, hoàn toàn không coi sự uy hiếp kia là gì.
Tiếu Lạc đang muốn nhắc đến vụ tai nạn năm đó ra uy hiếp cô.
Cô cảm thấy cực kỳ may mắn khi đã nói rõ sự tình cho Cố Mạc nghe. Nếu không thì chỉ với những câu nói này của Tiếu Lạc, cũng đủ khiến cô sợ hãi rồi!