Sau khi kiên trì ở bên Tiếu Bằng TRình, Tiếu Nhiễm bị Cố Mạc đưa về nhà.
Dì lưu nhìn thấy bọn họ trở về, lập tức bê hoa quả từ trong phòng bếp ra: “Tiếu Nhiễm đã về rồi? Ba cháu thế nào rồi.”
“Tốt hơn rất nhiều rồi.”
“Tốt là được rồi.” Dì Lưu khe khẽ thở dài: “Vài ngày mà cháu đã gầy thế này rồi. Ăn cơm chiều chưa?”
“Ăn rồi ạ.” Tiếu Nhiễm cười trả lời.
Cố Mạc đặt cặp sách ở trên ghế sofa, nói với dì Lưu: “Dì Lưu, đã khuya rồi, dì đi ngủ đi.”
“Vậy hai đứa cũng nghỉ sớm một chút.” Dì Lưu nói xong, liền xoay người trở về phòng.
Sau khi dì Lưu rời đi, Cố Mạc nhìn thoáng qua đồng hồ, ngồi trên ghế sofa, nói với Tiếu Nhiễm: “Anh xem tin tức. Em lên phòng chơi đi.”
“Em cùng anh xem.” Tiếu Nhiễm ngồi trên đùi anh, cười nói.
“Em không biết là không thú vị sao?” Cố Mạc cười nhíu mày.
“Chỉ cần ở bên cạnh anh thì vĩnh viễn thú vị.” Tiếu Nhiễm dùng lực hôn một cái lên trán Cố Mạc.
“Nha đầu, em hôn sai chỗ rồi.” Cố Mạc trêu chọc nói.
“Không sai! Nụ hôn khen thưởng chỉ có thể hôn lên trán.” Tiếu Nhiễm khí phách trả lời.
Cố Mạc bất đắc dĩ nhún vai.
Tiếu Nhiễm nhìn thấy Cố Mạc đang xem tin tức, an tĩnh lại, cũng thật sự lắng nghe.
Hóa ra anh muốn hợp lực mua hai công ty, cổ phiếu ngừng.
“Cổ phiếu ngừng là chuyện tốt sao?” Tiếu Nhiễm lo lắng nhìn Cố Mạc.
Anh chỉ muốn giúp ba là chuyện tốt, nhưng nếu vì tập đoàn Bằng TRình mà Mạc Y sụp đổ, là không được.
“Nếu trùng tổ không được thông qua, không phải chuyện tốt.” Cố Mạc cười trả lời: “Nhưng, khả năng đó không lớn.”
Lúc này Tiếu Nhiễm mới yên tâm: “Vậy là tốt rồi.”
Cố Mạc nhéo mũi Tiếu Nhiễm: “Yên tâm giao hết cho anh, em chỉ cần xinh đẹp như hoa.”
“Chú, anh cảm thấy em có thể xinh đẹp như hoa?” Tiếu Nhiễm làm mặt quỷ đáng yêu.
Cố Mạc cười trả lời: “Vợ của anh là xinh đẹp nhất thế giới, đáng yêu nhất.”
“Em chỉ đồng ý đáng yêu nhất.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm lè lười.
Cô biết chính mình thật đáng yêu, nhưng xinh đẹp thì còn kém một khoảng cách.
“Anh cảm thấy em rất đẹp.” Cố Mạc cười che lại môi của Tiếu Nhiễm.
“Không tắm rửa gì à.”Khi tay của Cố Mạc chui vào dưới váy của Tiếu Nhiễm, cô lập tức đẩy ra, thẹn thùng trốn dưới đầu gối của anh.
Cố Mạc bắt lấy tay cô, bất mãn nói: “Thả lửa lại không dập tắt đi.”
“Khi nào thì em thả chứ?” Tiếu Nhiễm đỏ bừng mặt nói.
“Vừa rồi.” Cố Mạc vô liêm sỉ trả lời.
“Nào có?” Tiếu Nhiễm trừng mắt nhìn Cố Mạc một cái.
Cố Mạc bế Tiếu Nhiễm lên, đi nhanh lên lầu.
“Anh là một coi sói vĩnh viễn ăn không biết no.” Tiếu Nhiễm dùng lực bóp eo của anh, bất mãn kháng nnghij.
Cố Mạc đặt cô vào trong bồn tắm lớn, kéo áo sơ mi, phúc hắc cười trả lời: “Cảm ơn đã khích lệ.”
Tiếu Nhiễm trừng mắt nhìn anh, nâng mắt lên nhìn Cố Mạc: “Da mặt thực là dày.”
“Không như thế thì làm sao yêu thương vợ được?” Cố Mạc cũng không thẹn thùng chút nào, ngược lại đúng lý hợp tình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiếu Nhiễm ửng hồng.
“Không cần thẹn thùng. Chúng ta đều là vợ chồng già rồi.” Cố Mạc vượt vào trong nước, cười ôm Tiếu Nhiễm vào trong lòng.
“Vợ chồng già không phải nên bình thường à?” Tiếu Nhiễm đỏ mặt nói.
“Đó là vợ chồng già không yêu nhau.” Cố Mạc hôn môi Tiếu Nhiễm, cười trả lời: “Vợ chồng già yêu nhau nên là như keo như sơn mới đúng...”
Nói xong, anh ôm lấy cô, công thành chiếm đất...