Hạ Minh Minh một cước đá Vương Giai Tuệ ngã trên mặt đất, dẫm lên bụng cô, âm ngoan híp mắt lại nói: "Vương Giai Tuệ, mày còn giám quản chuyện của tao à? Có tin tao tìm người phế mày đi không?”
"Tôi... Tin..." Vương bị đau co quắp ở trên đất.
Cô biết Hạ Minh Minh chuyện gì cũng có thể làm.
Hạ Minh Minh nhớ tới đêm qua bị ba giáo huấn cả buổi, điên tiết lại ra sức đạp Vương Giai Tuệ một cước. Thẳng cho đến khi cô kêu đau hô lên khi đó, cô ta mới lạnh lùng cười nói: "Đây là là báo ứng mày phải nhận khi đâm thọc tao với ba tao!"
"Tôi... Không phải đâm thọc... Nếu tôi muốn... Đánh... Đâm thọc... Tôi trực tiếp nói ... Với Cố Mạc... Không phải càng tốt... Sao?" Vương Giai Tuệ chịu đựng đau đớn, giải thích với Hạ Minh Minh."Tôi nói với bác trai, là hi vọng... Cậu có thể đừng lầm đường lạc lối nữa... Không cần... Không cần lại làm chuyện thương thiên hại lý."
"Ai cũng đừng nghĩ làm phán quan của người khác! Vương Giai tuệ, mày coi như là làm chó Nhật cho Tiếu Nhiễm, đừng có theo tao nói đạo lý lớn!" Hạ Minh Minh căm giận nói, dưới chân dùng lực, gót giày sắc nhọn không ngừng dẫm lên bụng cô.
"Cậu rõ là... Không có thuốc nào cứu được!" Vương Giai Tuệ thất vọng nhìn Hạ Minh Minh.
Không nghĩ tới cô ta lại cố chấp như vậy.
"Mày muốn chết?" Hạ Minh Minh giơ tay lên, hung hăng cho Vương Giai Tuệ một cái tát. Ngay lúc cô ta muốn xuống tay khi đó, một bàn tay mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng ngăn cản bàn tay của cô ta, một bàn tay khác tiện đem cánh tay của cô ta xoay vặn đến sau lưng.
Hạ Minh Minh kêu đau quỳ trên mặt đất, oán hận ngẩng đầu, nhìn về phía người chế trụ mình: "Lớp trưởng?"
"Cậu cảm thấy bắt nạt một người không có khả năng đánh trả mình rất vui sao?" Ninh Hạo lạnh lùng trừng mắt nhìn Hạ Minh Minh, đầy uy nghiêm chất vấn.
"Cậu làm sao có thể..." Hạ Minh Minh muốn tránh ra, nhưng Ninh Hạo gắt gao túm chặt cô ta, để cho cô ta muốn đứng dậy cũng không được."Nơi này bình thường không ai tới, cậu làm sao có thể ở đây??”
"Tại sao tôi lại xuất hiện ở đây không quan trọng, quan trọng là cậu bắt nạt Vương Giai Tuệ. Cậu dẫm lên bụng cậu ấy như vậy, đã vậy lại còn ngoan độc muốn ra tay đánh người. Hạ Minh Minh cậu đây là thể hiện tình cảm tốt với bạn bè, với đồng học sao?" Ninh Hạo lạnh lùng hỏi.
Anh cứ tưởng rằng Hạ Minh Minh ngã một lần biết đau, sẽ không thương tổn đồng học nữa. Không nghĩ tới cô ta ngày càng quá đáng hơn.
"Đó là do nó xứng đáng!" Hạ Minh Minh oán hận trừng mắt nhìn Vương Giai Tuệ một bên đang nén đau ôm bụng đứng dậy, "Đồ tiều nhân hèn nhát! Vì lợi ích của mình mà bán đứng bạn thân, đồ bỏ đi! Đồ chó Nhật muốn trèo cao!"
"Tôi không phải như vậy!" Vương Giai Tuệ đau đớn ôm bụng, thất vọng nhìn Hạ Minh Minh, " Tôi không có bán đứng cậu! Chuyện hai ta hạ thuốc Tiếu Nhiễm, cô ấy đã sớm đoán ra được rồi. Cậu nghĩ rằng khắp thiên hạ này chỉ cậu là người thông minh, người khác đều là kẻ ngu ngốc sao? Minh Minh, tôi vừa mới giải thích với cậu, tôi gọi điện cho bác trai chỉ để bác ấy khuyên cậu sửa đổi.”
Tuy cô không phải là người tốt gì, nhưng cũng sẽ không phải là kẻ tiểu nhân làm hại bạn bè. Ngày đó Tiếu Nhiễm hỏi cô, cô có thể nói ra Hạ Minh Minh là vì cô biết được Tiếu Nhiễm cũng đã đoán ra hung thủ là Hạ Minh Minh.
Hạ Minh Minh quay đầu lại, oán hận không thèm để ý tới Vương Giai Tuệ, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.
Ninh Hạo nhìn thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Vương Giai Tuệ, liền quan tâm: "Vương Giai Tuệ, cậu không sao chứ?"
"Không sao. Lớp trưởng...cậu để cậu ấy đi đi. Về sau chúng ta không còn là bạn tốt nữa.” Vương Giai Tuệ thất vọng nhìn Hạ Minh Minh.