Editor: Chi Misaki
Dù Tiếu Nhiễm kiên trì,nhưng Cố Mạc vẫn mua một đống quần áo, đồ dùng hàng ngày.
"Mấy thứ này ở thành phố B có thể mua được mà." Tiếu Nhiễm nhìn xe đẩy, tính toán nói.
Cô mang theo mấy thứ này lên máy bay, người ta có thể nào nghĩ cô đang chạy nạn hay không?
"Sợ em không nỡ tiêu tiền, lại mua một đống rác rưởi." Cố Mạc ở một bên vừa chọn cái gì đó, vừa nói.
Tiếu Nhiễm cắn môi dưới, cũng không có phản bác.
Cô hiện tại đã không tiêu tiền như trước kia nữa rồi.
Bởi vì cô đã không phải là tiểu công chúa được ba nâng niu trong lòng bàn tay. Nếu không phải Cố Mạc trùng tổ lại tập đoàn Bằng Trình, cô đã sớm là một vị thiên kim phá sản rồi.
Mua xong này nọ các thứ, Cố Mạc mang theo một đống túi lớn túi nhỏ rời khỏi cửa hàng.
Về đến nhà, Tiếu Nhiễm mệt đến mức nằm vật trên giường.
Cố Mạc mở tủ quần áo ra, từ bên trong tìm cho cô một bộ quàn áo ngủ vất lên người: "Đi tắm rửa!"
"Mệt mỏi. Đau chân." Tiếu Nhiễm mảnh mai nói.
Cố Mạc bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xoay người đi vào phòng tắm.
Anh thử kỹ xem nước tắm đã đủ độ ấm chưa xong mới trở lại phòng ngủ, ôm Tiếu Nhiễm đi vào.
"Nếu không anh tắm giúp em?" Cố Mạc đặt Tiếu Nhiễm xuống, nhìn cô cười hỏi.
"Không cần!" Tiếu Nhiễm đỏ mặt đuổi Cố Mạc ra khỏi phòng tắm.
Cố Mạc cũng không có kiên trì, xoay người trở về phòng ngủ thu thập hành lý giúp cô.
Anh tỉ mỉ chọn lựa những trang phục để cô mang đi, gấp lại thật tốt sau đó bỏ vào trong valy hành lý.
Lúc Tiếu Nhiễm tắm rửa xong đi ra, Cố Mạc cũng đã chuẩn bị xong tương đối hành lý cho cô rồi.
"Nha đầu, quá đây nhìn xem còn có cái gì cần mang theo không." Cố Mạc cười vẫy tay với Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm đi qua, từ phía sau ôm lấy eo Cố Mạc, cảm động nói: "Đủ rồi. Cố Mạc, anh không cần chăm sóc em tốt như vậy. Em sợ đến thành phố B em sẽ không thích ứng được."
"Anh chỉ có thể chăm sóc em trong phạm vi của mình, đến thành phố B là ngoài tầm với của anh rồi. Em phải cho anh cơ hội đấy." Cố Mạc cầm lấy tay Tiếu Nhiễm còn đang đặt trên thắt lưng anh, sủng nịch cười nói.
"Vâng." Thanh âm Tiếu Nhiễm khàn khàn đáp.
Cố Mạc kéo khóa vali lại, để xuống dưới chân, tiện kéo Tiếu Nhiễm đến trước mặt: "Ở thành phố B mà gặp khó khăn, bị bắt nạt thì nhớ phải báo cho anh biết."
"Nói cho anh thì có ích lợi gì?Anh sẽ bay qua giúp em đánh người sao?" Tiếu Nhiễm điềm đạm cười nói.
"Có thể! Chỉ cần em gọi." Cố Mạc không chút do dự trả lời.
"Xem ra vì để bạn học mới có thể bảo vệ được cho cái mạng nhỏ này, em phải cố gắng theo chân bọn học tạo quan hệ tốt mới được.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm nở nụ cười.
Cố Mạc đột nhiên dùng sức ôm Tiếu Nhiễm vào trong ngực: "Thực không muốn cho em rời khỏi anh mà!"
"Chú, không có biện pháp. Em còn phải đến trường." Tiếu Nhiễm cũng có chút sầu não nói.
Sắp phải chia tay, trong lòng cũng có chút khổ sở.
"Đại học F không được sao? Chỉ cần em đáp ứng ở lại đại học F, anh chỉ cần một cú điện thoại là có thể giúp em rồi." Cố Mạc thật lòng khuyên nhủ.
Tiếu Nhiễm dựng thẳng một ngón tay lên, cười nói: "No! Em không hy vọng anh lại sử dụng quan hệ để giúp em. Em muốn dựa vào sức của mình để hoàn thành con đường đại học này."
"Thành tích của em, đại học F cũng không thành vấn đề." Cố Mạc bất đắc dĩ thở dài.
"Vấn đề này kết thúc ở đây! OK?" Tiếu Nhiễm nhướng mày nhìn Cố Mạc.
Đại học Q vốn là ước mơ của cô, nếu có thể thi được đại học Q, hoàn thành giấc mộng làm bác sĩ này của Cố Mạc, cô vì cái gì lại không đi?
"Anh đi tắm rửa." Cố Mạc bất đắc dĩ mím môi, mất mác đi về phía phòng tắm.
Tiếu Nhiễm ngồi ở trên giường, nhìn một đống hành lý, bèn quyệt miệng nhỏ.
Cô chỉ là đi học, Cố Mạc lại giống như muốn cô mang theo cả gia tài đi, bắt cô mang đi những 4 valy hành lý.
Anh đây là muốn cô trở thành người nổi bật của đại học Q, mỗi ngày đều ở trong sân trường trình diễn catwalk?
Có thể khiêm tốn chút được không?