Tiếu Nhiễm dùng sức rút tay ra, cố ép bản thân phải lạnh lùng.
"Tiểu Nhiễm?" Vương Giai Tuệ hoảng sợ.
"Mình hơi mệt!" Tiếu Nhiễm nói xong, nhẫn tâm xoay người lên lầu, bỏ mặc Cố Nhiên và Vương Giai Tuệ ở đó.
Gặp mặt rồi thì sao chứ?
Chỉ càng đau lòng thêm thôi.
Cô và anh không có khả năng tái hợp.
Không bằng đừng gặp.
"Tiểu Nhiễm, bạn đừng tàn nhẫn như vậy!" Vương Giai Tuệ lo lắng, hô to với bóng lưng Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm dừng bước chân.
Tàn nhẫn sao?
Là cô hay số mệnh tàn nhẫn đây?
Cô đã mất đi ông ngoại, mất cả ba, còn có cả bé con nữa.....
Cố nén nước mắt, cô dùng sức cắn môi, kiên định bước lên tầng.
Ngoài cửa, trong xe, Cố Mạc đã cắn nát môi, đôi mắt rưng rưng, cực kỳ đau khổ.
Cô vẫn không thể tha thứ cho anh.
Anh đấm vỡ cửa kính xe.
"Anh cả!" Cố Nhiên lên xe, bất mãn trách mắng. "Tay anh không đáng tiền nhưng kính xe của em rất quý đó!"
Cố Mạc lạnh lùng dựa vào lưng ghế, khàn giọng nói: "Đưa anh về công ty!"
"Tay anh giống như tổ ong thể rồi mà vẫn về công ty sao?" Cố Nhiên bất mãn nhíu mày.
Trong xe không có túi cứu thương, anh không có cách giúp anh cả xử lý vết thương.
Anh chuyển vô lăng, đi về phía bệnh viện.
"Về công ty!" Cố Mạc lạnh lùng ra lệnh.
Vương Giai Tuệ lo lắng nhìn Cố Mạc một cái. Mu bàn tay anh đều là máu thậm chí có vài giọt đã nhỏ xuống ống quần tây màu xám nhạt của anh rồi.
"Chắc hẳn Tiếu Nhiễm không thích một người đàn ông bị tàn tật đâu. Nếu anh muốn theo đuổi cô ấy thì hay yêu quý bản thân một chút!" Cố Nhiên vừa lái xe, vừa nói với Cố Mạc ngồi đằng sau.
Cố Mạc hơi nhếch môi, cười chua xót.Tiếu Nhiễm đã hận anh đến mức không muốn nhìn thấy anh thì sao còn cần anh nữa chứ?
Bây giờ, anh đã khiến cô tổn thương quá sâu, e rằng không thể cứu vãn được.
——
Tay của Cố Mạc phải khâu ba mũi, sau khi nhặt hết toàn bộ mảnh vỡ thủy tinh, tay được băng bó thành bánh bao.
"Xấu quá!" Cố Mạc bất mãn nhìn chòng chọc vào bàn tay của mình, "Đừng nói với anh là kỹ thuật của cậu trở nên tồi tệ như vậy!"
Cố Nhiên hài lòng nhìn kiệt tác của bản thân, không kiềm chế được mà cười to: "Ngày mai, chị dâu nhỏ nhìn thấy dáng vẻ này của anh nhất định sẽ đau lòng. Nói không chừng sẽ tha thứ cho anh đó!"
Anh thừa nhận anh cố ý quấn thêm vài vòng.
Nhưng mà vết thương trên mu bàn tay anh cả quả thức rất nghiêm trọng.
Nghe Cố Nhiên nói vậy, Cố Mạc chỉ mím môi.
Nếu một vết thương nhỏ này có thể khiến Tiếu Nhiễm mềm lòng thì anh tình nguyện bị thương cả người.
Nhưng mà thật sự Tiểu Nhiễm sẽ đau lòng vì anh sao?
"Anh cả, ngày mai là lễ đính hôn của em, anh cũng đừng mang vẻ mặt như đưa đám thế được không? Giống như em nợ anh vài triệu vậy!" Cố Nhiên nhìn Cố Mạc, bất mãn kháng nghị.
"Lắm chuyện!" Cố Mạc tức giận nói một câu.
Anh cử động ngón tay, phát hiện vẫn có thể nhúc nhích được bèn đứng dậy đi ra ngoài.
Cố Nhiên ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, ngăn Cố Mạc lại: "Anh cả, ngày mai là cơ hội duy nhất của anh. Anh nên tìm mọi cách để xin lỗi!"
"Không cần cậu nhắc!" Cố Mạc nói xong, đẩy Cố Nhiên ra, vội vàng rời đi.
Sao anh có thể không xin lỗi chứ?
Chỉ cần Tiếu Nhiễm chấp nhận, anh có thể chịu bất cứ giá nào.
Nhưng mà Tiếu Nhiễm có chịu nghe anh nói không?
Hôm nay, cô còn không muốn nhìn thấy mặt anh.
Ngay mai, có lẽ cô sẽ trốn tránh nay!
Không biết anh có cơ hội nói với cô một câu hay không.
Vương Giai Tuệ đi đến bên cạnh Cố Nhiên, lo lắng nói: "Trông anh cả có vẻ rất khó chịu!"
"Là đau lòng!" Cố Nhiên thở dài.
Bóng dáng của anh cả cực kỳ đau thương khiến người ta chua xót.