"Bộ dáng cô ta cũng chẳng có gì tốt, dựa vào cái gì mà thứ tốt nào cũng bị cô ta chiếm??." Hạ Minh Minh ghen tị nói.
Nghe thấy con gái nói vậy, Hạ Trấn Viễn biết cô vẫn còn chưa nhận ra được vấn đề. Như vậy chỉ sợ sau ngày vẫn sẽ tiếp tục gây chuyện. Ông liền vọt đứng dậy, cho con gái một cái bạt tai.
"Ba, Ba không muốn nhận người con gái này nữa sao?" Hạ Minh Minh vừa đau lại vừa ủy khuất, ôm mặt quỳ rạp trên mặt đất, không chịu khuất phục nhìn ba mình.
Ba trước kia một sợi tóc cũng không động đến cô, hôm nay lại vì một Tiếu Nhiêm mà lại đánh cô, hơn nữa còn ra tay mạnh như vậy.
Cô hận chết Tiếu Nhiễm!
Cô hôm nay nhận lấy sự đau khổ này, ngày khác cô nhất định phải cho Tiếu Nhiễm nếm trải mùi vị này mới được!
"Mày như vậy là đào hố chôn ba mày, biết không ! Tao nói nhiều như vậy mày cũng không nghe lọt lấy một câu, chỉ nghĩ đến tiếp tục trêu chọc con dâu viện trưởng! Tao thực sự không biết nuôi mày 18 năm trời để làm cái gì! Mày cút đi cho tao!" Hạ Trấn Viễn chỉ ra cửa, vô tình nói với Hạ Minh Minh.
Mẹ Hạ nghe thấy chồng quát, lập tức bổ nhào vào Hạ Trấn Viễn, nắm chặt lấy cánh tay ông thay con gái cầu tình: "Trấn Viễn, có việc từ từ nói. Cần gì phải tức giận lớn như vậy?"
Hạ Trấn Viễn chỉ vào con gái, giận đến run người: " Nó có để cho tôi từ từ nói sao?"
Hạ Minh Minh biết rõ ba đang tức giận, liền nhanh chóng quỳ tới trước mặt ông, một bên vừa khóc một bên vừa sám hối: "Ba!! Con biết sai rồi. Con sẽ không bắt nạt Tiếu Nhiễm nữa."
Hạ Trấn Viễn thở dài, ngồi lại trên ghế sofa: "Con bắt nạt người ta như thế nào, mà phải để bố chồng người ta đứng ra làm chỗ dựa cho người ta?"
Hạ Minh Minh khiếp sợ nhìn ba mình, thật cẩn thận nói: "Con cùng Vương Giai Tuệ cho vào trong com trưa của cô ta một ít thuốc tiêu chảy, để cho cô ta đau bụng một ngày. Cũng không có nghiêm trọng lắm, hôm sau lại khỏe mạnh, không phải sao?"
"Hôm sau liền khỏe mạnh? Con có biết là nghiêm trọng liền có thể xảy ra án mạng hay không?" Hạ Trấn Viễn tức giận chỉ vào mặt con gái, "Con... Con thật muốn làm tức chết ba! Ba cả đời này đều trị bệnh cứu người, con...Con vậy mà lại đi đầu độc hại người khác!"
"Không phải chỉ là tiêu chảy thôi sao? Ba nói cũng không khỏi có chút quá đi?" Hạ Minh Minh có chút không rõ nhìn ba mình.
"Mất nước nghiêm trọng sẽ khiến cho chất điện phân bị rối loạn gây chết người! Con thử nói xem?" Hạ Trấn Viễn tức giận nói.
"Ba, con biết sai rồi! Con không muốn hại chết cô ta, chỉ nghĩ muốn trừng phạt cô ta, để cho cô ta tránh xa lớp trưởng một chút." Hạ Minh Minh ôm chân ba, hối hận nói.
Hạ Trấn Viễn thở dài một hơi, đối Hạ Minh Minh nói: "Ngày mai đi xin lỗi Tiếu Nhiễm cho ba.Con nếu không lấy lòng được, thì cũng không thể thiết kế hại con bé nữa. Ba đã bị con hại thành như thế này, con cũng đừng làm như thế nữa! Coi như ba cầu xin con đi!"
Hạ Minh Minh rũ mắt, gật gật đầu, đôi mắt nheo lại lộ ra một chút tia sáng không rõ.
Mẹ Hạ tiến lên, đau lòng đỡ con gái dậy: "Minh Minh, nghe lời ba con, cùng Tiếu Nhiễm làm hòa, tạo mối quan hệ tốt với con bé. Ba con có thể phục chức hay không tất cả đều nhờ vào biểu hiện của con đấy."
"Con biết rồi." Hạ Minh Minh ôm eo mẹ, một bên vừa khóc nức nở một bên vừa kêu, "Đau.”
"Để mẹ bôi thuốc cho con." Mẹ Hạ đỡ con gái đi vào phòng ngủ.