Gió đêm thổi vào trong phòng, mang theo một chút hơi lạnh không rõ.
Tuy trong nhà có mở điều hòa, nhưng Cố Mạc vẫn cảm thấy lạnh, rất lạnh.
Anh lật người lại, tay không tự giác liền sờ đến bên cạnh, xúc cảm lạnh lẽo khiến cho anh muốn nắm chặt nắm đấm.
Anh bực bội ngồi dậy, lấy di động qua, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, lạch cạch, lạch cạch một hồi, tin nhắn đã được gửi đi.
Tiếu Nhiễm tắm rửa xong, một bên vừa lau tóc, một bên vừa ngồi xuống bên giường, chính là đang lúc buồn ngủ liền nhìn thấy điện thoại báo tin nhắn đến. Cô tiện tay ném khăn lên tủ đầu giường, nằm úp sấp xuống giường, bàn tay với lấy chiếc điện thoại, bắt đầu xem tin nhắn.
Cố Mạc: Bé con, ngủ?
Cố Mạc: Buổi tối đi ngủ nhớ ngay ngắn một chút, không được đá chăn!
Cố Mạc: Ngày mai năm giờ anh đến đón em. Ở thành đông mới mở một tiệm đồ ăn sáng, sáng mai anh đưa em đi ăn.
Tiếu Nhiễm nhìn thấy tin nhắn Cố Mạc gửi đến cách nhau chỉ có 5 phút đồng hồ, liền hì hì nở nụ cười hạnh phúc.
Cô cũng lập tức nhắn trở lại: Chú, anh đây là có bao nhiêu nhớ em vậy?
Không đến một phút đồng hồ sau,Cố Mạc liền gửi tin nhắn đến: Biết anh sẽ nhớ em lại còn cố ý muốn về nhà mẹ đẻ??Muốn phạt sao?!
Tiếu Nhiễm gửi qua một cái icon đáng thương: Cầu buông tha!
Cố Mạc: Tội chết có thể miễn, nhưng trên giường lại khó thoát!
Tiếu Nhiễm nhìn đến những từ này của Cố Mạc, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xuất hiện môt màu hồng khả nghi. Cô gửi qua một cái icon chim nhỏ phẫn nộ: Em quyết định, sẽ ở nhà mẹ đẻ cho đến ngày kết hôn.Chú, ngày mai không cần phải đến đón rồi!
Cố Mạc lập tức trả lại hai chữ: Em dám!
Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cười xấu xa, cũng gửi qua hai chữ: Liền dám!
Cố Mạc: Có tin hay không hiện tại anh liền qua bắt em về?
Tiếu Nhiễm gửi qua một cái icon cười trộm: Tới đây, tới đây! Không ai mở cửa cho anh, anh còn có thể bay vào sao?
Cố Mạc gửi tới một cái icon bất đắc dĩ: Em thật ác!
Tiếu Nhiễm vui vẻ ở trên giường lộn mấy vòng.
Có thể khiến cho Cố Mạc không còn lời nào để nói, phỏng chừng cũng chỉ có cô mà thôi.
Tưởng tượng đến bộ dáng bất mãn của anh, cô lại càng muốn cười phá lên:Chú, đêm đẹp thường ngắn, nên đi ngủ sớm một chút.
Cố Mạc: Mang IPAD không?
Tiếu Nhiễm lắc lắc đầu: Không mang.
Cố Mạc: Trong phòng có máy tính không?
Tiếu Nhiễm lập tức hiểu ý Cố Mạc, cười ngã xuống giường: máy tính không có, chỉ có một chiếc bút ghi hình. Chú, anh thực sự nhớ em sao?
Lần này Cố Mạc không chút nào che dấu, gửi qua một chữ: Nhớ!
Tiếu Nhiễm nghịch ngợm hỏi lại: Có bao nhiêu nhớ?
Cố Mạc: Phi thường nhớ!
Tiếu Nhiễm: Phi thường là ở mức độ nào?
Cố Mạc: Nhớ em đến không ngủ được. Bé con, mở video clip, anh muốn nhìn em!
Trái tim Tiếu Nhiễm liền bị hạnh phúc bao phủ rồi.
Cố Mạc đây là không thể rời cô sao?
Cô đứng lên, lấy bút ghi hình từ trên bàn qua, một lần nữa nằm úp sấp trên giường.
Sau khi kết nối video clip xong, Cô liền cười làm mặt quỷ với Cố mạc: "Chú, anh ngủ được chưa?"
Cố Mạc bất đắc dĩ nhìn cô: "Nhìn thấy em lại càng không ngủ được rồi."
Tiếu Nhiễm gửi qua màn hình một nụ hôn gió: "Như vậy được chưa?"
Cố Mạc không bỏ qua cho cô nói: "Không đủ."
Mặt Tiếu Nhiễm lập tức đỏ rực lên: "Người xấu! Em đi ngủ! Ngủ ngon!"
Cố Mạc lập tức ngăn cản cô: "Bé con, giữ nguyên như thế, để anh nhìn em ngủ."
"Chú, anh có thể đừng nhàm chán như vậy được không?" Tiếu Nhiễm thẹn thùng nói.
Anh như thế nào mà càng ngày càng thích quấn cô rồi?
Cô thậm chí không nhận ra anh!
Cố tổng lãnh huyết bá đạo của cô đi đâu rồi?
Đây rõ ràng là câu chuyện về một chú cừu nhỏ cầu xin chủ nhân yêu thương mình!!