"Anh, anh giúp em điều tra một người!" Cố Nhiên trậm giọng, lạnh lùng nói.
"Ai?" Cố Mạc nhìn cô gái đã đi xa.
"Liêu Phàm!" Cố Nhiên cắn môn, tâm trạng nặng nề nhìn bóng dáng cô gái kia biến mất trong đám đông.
Giọng nói kia chắc chắn Cố Nhiên sẽ không nghe lầm bởi vì chủ nhân của nó khiến anh gặp ác mộng suốt mười năm nay.
"Được!" Cố Mạc lập tức gật đầu đồng ý. "Chờ chú về, anh sẽ gửi tư liệu liên quan đến Liêu Phàm cho. Bao gồm cả tình hình cuộc hôn nhân của cô ta."
"Em muốn biết lúc trước vì lý do gì mà cô ấy không một lời từ biệt đã biến mất!" Cố Nhiên chua xót cắn môi.
Cả đời này của anh bị hai cô gái coi thường, từ chối.
Một người là Vương Giai Tuệ còn người ia là Liêu Phàm.
"Mối tình đâu à?" Cố Mạc quan tâm hỏi.
Lúc Cố Nhiên còn nhỏ, Cố Mạc đang học ở thành phố B. Cho nên anh không biết nhiều chuyện của cậu em này.
"Có thể coi là như vậy! Nhưng mối tình đầu không có kết quả!" Cố Nhiên tự giễu, "Em vẫn không hiểu lý do tại sao bị vứt bỏ!"
"Biết thì sao chứ? Chẳng lẽ chú muốn vớt vát gì sao?" Cố Mạc dựa người vào tường, bình tĩnh nhìn Cố Nhiên.
"Không! Đã không có cảm giác gì rồi! Chỉ cảm thấy sự tự tôn bị mất hết thôi!" Cố Nhiên lắc đâu.
Tình cảm cũng đã phai nhạt dần, anh cũng không suy nghĩ nhiều mà chỉ đứng ở trong sảnh sân bay với anh trai thưởng thức thuốc lá.
"Anh, Ứng Mẫn có tình cảm với anh!"
"Chú cũng nhận ra sao?" Cố Mạc nhếch miệng.
"Cô ta không phải là người không liên quan. Anh phải xử lý cẩn thận một chút." Cố Nhiên nhắc nhở Cố Mạc. Ba của Ứng Mẫn là bạn già của ba nhiều năm rồi. Nếu xử lý không ổn, e rằng sẽ gây ảnh hưởng đến tình cảm của đời trước.
"Yên tâm! Anh biết chừng mực!" Cố Mạc nhìn đồng hồ rồi nói với Cố Nhiên, "Sắp đến giờ bay rồi, nhanh lên!"
Cố Nhiên gật đầu, cùng Cố Mạc đi vào trong.
Lúc ngồi cạnh Vương Giai Tuệ, anh vươn tay lấy thuốc lá.
"Hút ít thuốc một chút!" Vương Giai Tuệ quan tâm dặn dò.
Nghe thấy Vương Giai Tuệ nói vậy, Cố Nhiên thất thần một chút. Vứt điếu thuốc vào thùng rác, trả lời đơn giản: "Được!"
Vương Giai Tuệ vui vẻ.
Cô chỉ thuận miệng nói vậy không ngờ anh lại nghe lời cô đến vậy.
"Thật ra, anh không hay hút thuốc đâu. Chỉ có tâm trạng không tốt mới hút một điếu thôi!" Cố Nhiên mím môi nói.
"Tâm trạng anh Cố Nhiên không tốt sao?" Vương Giai Tuệ lo lắng nhìn Cố Nhiên.
Anh sắp rời khỏi nhà, đáng lẽ phải vui vẻ chứ.
Không phải cô mê tin, cô chỉ hi vọng anh có thể vui vẻ mà đi công tác thôi.
Mặt Vương Giai Tuệ lại ửng đó.
Hay ý anh nói, tâm trạng anh không tốt vì cô không cho anh một đáp án chính xác?
Đúng lúc ày, Ứng Mẫn đưa một lọ kẹo cao su qua.
"Miệng tôi không hôi!" Cố Nhiên lập tức trả lời.
"Không phải anh nói tâm trạng không tốt sao? Ăn một viên, tâm trạng sẽ đỡ hơn!" Ứng Mẫn cười quan tâm.
"Phương pháp của em không thích hợp với tôi!" Cố Nhiên cũng không nhận kẹo cao su.
"Không thử sao biết được?" Ứng Mẫn nắm tay phải của Cố Nhiên, mở nắp lọ kẹo cao su, đổ mấy viên ra lòng bàn tay của Cố Nhiên.
Vương Giai Tuệ thấy Ứng Mẫn cầm tay Cố Nhiên, trong lòng cảm thấy không thoải mái, giống như có cái gai mắc ở cổ họng.
Cố Nhiên rút tay về rất nhanh, khách khí nói: "Cảm ơn!"
"Anh hai Cố khách sáo với em quá. Chúng ta quen biết từ nhỏ. Chỉ mấy viên kẹo cao su thôi mà anh đã nói cảm ơn rồi!" Ứng Mẫn buồn rầu kháng nghị.
"Quen biết từ nhỏ thì sao chứ? Chẳng lẽ cứ lớn lên cùng nhau thì nhất định phải thân thiết, gắn bó sao?" Tiếu Nhiễm không nhịn được nữa, không vui sẵng giọng nói.