Tiếu Nhiễm kết hôn với Cố Mạc, bận nhất không phải là cặp đôi, mà là người thiết kế hôn lễ - Cố Tương.
Cô ngồi trong đại sảnh công ty Hôn Khánh, cầm trong tay một tập tư liệu dày bàn bạc về chi tiết của hôn lễ với Trần tổng của công ty Hôn Khánh.
“Nơi này bố trí có chút đơn giản, cần thêm nhiều hoa tươi, nơi này tốt nhất là nên….” Cố Tương nghiêm túc nói.
Trần tổng lau mồ hôi trên trán, thật cẩn thận lắng nghe. Công ty bọn họ cũng từng tổ chức hôn lễ cho con cháu của các nhà giàu có, nhưng cũng không có thiết kế độc đáo và yêu cầu nghiêm khắc như Cố Tương. Vị Cố tiểu thư này bày ra một bộ dáng vô cùng phấn khích làm người trong nghề như ông phải cảm thấy xấu hổ, cô thế nhưng còn rất xoi mói.
“Trần tổng, ông nghe rõ chưa?” Cố Tương đưa ra các yêu cầu xong, vừa ngẩng đầu, nhìn Trần tổng có vẻ không tập trung, liền nhíu mày.
“Nghe rõ rồi! Nghe rõ rồi! Nơi này cần thêm chút hoa tươi, nơi kia cần…..” Trần tổng ân cần nói nhanh.
“Đúng rồi, pháo hoa bên bờ biển bắn thẳng đứng, nhưng không được để lộ ra.” Cố Tương vẫn lo lắng nói.
“Nhớ kỹ rồi! Cô yên tâm! Châm ngôn nghề nghiệp của chúng tôi chính là làm việc thận trọng.” Trần tổng còn rút khăn giấy cho Cố Tương lau mồ hôi. Ông đã tổ chức hơn nghìn đám cưới, nhưng trước mặt Cố Tương lại có chút căng thẳng. Dù sao đó cũng là hôn lễ của đại gia bậc nhất A thị, một sai lầm thôi cũng làm cho danh tiếng của công ty bị ảnh hưởng.
Cố Tương lúc này mới đứng dậy, ôm một tập văn kiện rời đi.
“Nên vào đâu ăn cơm nhỉ?” Cố Tương gãi đầu lẩm bẩm.
Giờ chạy về nhà chắc cũng qua bữa cơm chiều rồi, tự giải quyết bên ngoài thôi!
Đúng lúc cô không chú ý, có một người bước ra từ hang máy. Người đàn ông này không hiểu sao nhìn rất quen, khiến cho Cố Tương không khỏi nhìn lâu một chút.
“Đây là công ty Hôn Khánh? Sao lại xập xệ thế này?” Một người phụ nữ cả người toàn hàng hiệu đi theo người đàn ông, bất mãn kháng nghị.
“Nơi này là A thị, cô không cần phải lôi tiêu chuẩn của B thị ra để yêu cầu bọn họ.” Tần Viễn Chu lạnh nhạt nhìn thoáng qua người phụ nữ đang phát hỏa kia.
“Rõ ràng có thể tổ chức hôn lễ ở B thị, sao anh cứ nhất định muốn cử hàng ở A thị? Chẳng lẽ ở đây anh có người trong lòng?” Người phụ nữ bất mãn chất vấn.
“Nói linh tinh cái gì? Bố mẹ tôi đều ở A thị, nếu tôi tổ chức hôn lễ ở B thị thì họ hàng nhà tôi phải đích thân bay đến B thị sao?” Tần Viễn Chu lạnh lùng trách mắng, lãnh ý mười phần, lập tức làm cho người phụ nữ được nuông chiều kia nghẹn họng.
Cố Tương nhận ra đối phương chính là “Gia Cát Lượng” đã gặp mặt mấy lần, liền trầm mặc trở lại, cố gắng giấu mình, không muốn bị đối phương nhìn thấy.
Ngay tại thang máy đi lên từ bãi đỗ xe, Cố Tương nhìn thấy Tần Viễn Chu và vị hôn thê của anh ta muốn rời đi thì người phụ nữ kia đột nhiên bất mãn rống to:”Tôi không muốn kết hôn ở A thị! Tôi muốn về B thị! Tần Viễn Chu, anh không thể để cho bố mẹ tôi hùa theo ý anh được, anh phải bỏ công việc theo tôi về B thị!”
“Mặc kệ cô!” Tần Viễn Chu lạnh lùng nói.
Người phụ nữ đứng dậm chân, rồi bỏ đi một mình.
Tần Viễn Chu đứng trong thang máy được tầm hai phút.
Mắt nhìn thang mày đang chuẩn bị đi lên, Cố Tương liền đi ra từ trong góc, ấn vào nút “Mở ra” để dừng thang máy.
Tim cô đập mạnh, bất mãn liếc mắt nhìn Tần Viễn Chu:”Hôn thê của anh bỏ đi rồi, anh còn đứng đây làm gì?”
Tần Viễn Chu nghe thấy giọng nói của Cố Tương, kinh ngạc trừng lớn mặt:”Chu Du?”