Mục lục
Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếu Nhiễm nằm úp sấp trước cửa sổ, nhìn Cố Mạc ở trong sân với một đống người tuyết.


Giường ấm áp, lòng của cô cũng được Cố Mạc sưởi ấm.


Lúc Tiếu Bằng Tình và mấy người đàn ông khiêng con mồi trở lại từ trong núi, Cố Mạc đang đắp mắt cho người tuyết.


“Em rể cứ chơi đùa. Ánh mắt không tồi, thiếu cái mũi, trong phòng có râu củ cải, để anh đi lấy.” Trác liệt cười nói.


Cố Mạc chỉ nhàn nhạt cười.


Nếu không phải Tiếu Nhiễm, anh nào có loại hứng thú rảnh rỗi này.


Tiếu Nhiễm nhìn thấy ba và bọn họ trở về, lập tức mặc thêm áo khoác chạy đến.


“Ba, mọi người thu hoạch không nhỏ!” Tiếu Nhiễm ôm tay ba, hưng phấn mà nói.


“Bắt được mấy con thỏ hoang vã chim trĩ, nhưng có thể ninh hầm một nồi rồi.” TIếu Bằng Trình cười vỗ tay Tiếu Nhiễm.


A Khố tiếc nuối nói: “Chúng ta gặp được cái lộc, đáng tiếc để cho nó chạy mất.”


“Dượng thật lợi hại, những thứ này đều là dượng và Trác Liệt bắt được đúng không.” Tiếu Nhiễm biết ba mình không thể lần đầu tiên vào núi mà đã săn được thú.


“Cũng có công lao của ba cháu.” A Khố phúc hậu cười.


“Ba cũng biết săn thú.” Tiếu Nhiễm kinh ngạc nhìn ba.


“Ba phụ trách bứt dây động rừng, hai cha con họ nổ súng.” Tiếu Bằng Trình xấu hổ cười. Tuy ông mới vào núi, nhưng cũng không có biết săn.


“Con nói thuật bắn súng của ba, có khi rùa cũng không trúng.” Tiếu Nhiễm cười khẽ trả lời.


Vài người nghe được Tiếu Nhiễm nói, đều đã nở nụ cười.


“Nào có khuê nữ nhà ai nói xấu ba như vậy.” Tiếu bằng Trình cười nhéo mũi cô.


“Vấn đề là ba không thể so với người bình thường về bắn súng chứ đừng nói là dượng và anh họ.” Tiếu Nhiễm hiểu biết nói.


“Con nói ba của con lợi hại quá, khoảng cách của ba và Trác Liệt cách nhau mấy tòa thành thị ấy.” Tiếu Bằng Trình vui vẻ cười to.


“Ba thấy con có hiểu biết hơn ba đó.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm nghiêng đầu, phe phẩy tay ba, giống như đứa trẻ làm nũng.


Tiếu Bằng Trình phát hiện ngón tay của cô thật lạnh, lập tức nắm bờ vai của cô đi vào trong nhà: “Tay chân con cũng đông cứng cả rồi. Nhanh vào nhà đi.”


“Trong nhà có nước ấm đó.” Cố Mạc đứng bên cạnh người tuyết, nhắc nhở Tiếu Bằng Trình.


“Có nước ấm vừa lúc cho ba rửa cái mặt, ngâm chân, thật là thoải mái.” Tiếu Bằng Trình vui vẻ cười to.


Trác liệt nghe được Tiếu Bằng Trình nói mà nhanh chóng ngăn cản: “Chú, phải phủi hết tuyết ra mới được ngâm nước nóng, nếu không sẽ ngứa ngáy khó chịu.”


“Đúng....em nhớ rõ trong phim có loại tình tiết này. Vậy mà em quên mất.” Tiếu Nhiễm lè lưỡi: “Ba, ba vào nghỉ ngơi đi, con phủi tuyết cho ba.”


“Ba cũng không dám cho con mệt. tiểu tổ tông, con nên cẩn thận, trong bụng đang có baby đó.” Tiếu Bằng Trình nhanh chóng đẩy con gái vào trong nhà, đặt đến giường: “Mời con nghỉ ngơi, ba cho con ăn cơm.”


“Vậy chân ba sẽ lạnh cực kỳ.” Tiếu Nhiễm lo lắng nói.


“Ba không lạnh, hoạt động là được.” Tiếu bằng Trình dậm chân mấy cái: “Không có việc gì rồi.”


“Ba nào có nhanh như vậy, lại đùa rồi.”: Tiếu Nhiễm bị Tiếu Bằng Trình làm cho cười.


“Ba ra đi xem có giúp được gì không. Con ở đây chờ thật tốt, không được ra ngoài.” Tiếu Bằng Trình lo lắng dặn dò.


“Con nhớ rồi.” Tiếu Nhiễm chu miệng nhỏ: “Cố mạc không cho con ra ngoài, ba cũng thế.”


“Cố Mạc là vì suy nghĩ cho con.” Tiếu Bằng Trình nghiêm mặt, giáo huấn cô.


“Con biết rồi.” Tiếu Nhiễm hiểu rõ ý của Cố Mạc, chỉ là nhốt ở trong phòng, cực kỳ khó chịu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK