“Như vậy không thoải mái sao?” Tiếu Nhiễm ngẩng đầu, vô cùng nghiêm túc hỏi.
“Muốn ôm em sẽ có chút khó khăn.” Cố Mạc trêu chọc nói.
“Để em bỏ cao dán ra.” Tiếu Nhiễm lại chạy về phía bàn làm việc lấy một cái kéo trong ống đựng bút, cắt cao dán làm hai, lại quay lại, vô cùng thận trọng cầm ngón tay Cố Mạc dán vào từng ngón một.
Cố Mạc vươn năm ngón tay, hoạt động một chút “Cách của em không tồi. Anh còn có thể viết.”
“Anh còn muốn làm việc?” Tiếu Nhiễm bất mãn nhìn Cố Mạc, “Anh không biết đã là bệnh nhân thì phải nghỉ ngơi sao? Ngón tay đau như vậy mà còn làm một đống việc! Anh muốn đau đến chết để em đau lòng sao?”
“Anh sai rồi!” Cố Mạc nhanh chóng xin lỗi Tiếu Nhiễm:”Anh chỉ sửa lại một phần tài liệu nhỏ thôi rồi sẽ đi ngủ!”
“Sửa thế nào?” Tiếu Nhiễm thấy khuyên bảo không hiệu quả liền chủ động hỗ trợ, “Em giúp anh!”
Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm, cưng chiều nói:”Ngày mai em đi thi rồi, đi ngủ! Anh sẽ làm rất nhanh thôi!”
“Anh không ngủ em cũng không ngủ!” Tiếu Nhiễm cố chấp nói.
“Mấy thứ kia phải sửa rất phức tạp, nghe lời!” Cố Mạc dịu dàng ra lệnh.
“Không cho em động vào tài liệu của anh, là sợ em tiết lộ tin mật sao?” Tiếu Nhiễm bất mãn nhìn Cố Mạc. Ngón tay anh cần nghỉ ngơi! Tuyệt đối nghỉ ngơi!
“Làm sao có thể? Mạc Y là của anh, cũng là của em.” Cố Mạc bật cười nói.
“Vậy để em giúp anh!” Tiếu Nhiễm vô cùng nghiêm túc nói.
“Được rồi.” Cố Mạc đành phải thỏa hiệp.
Xem ra đêm nay không thể lại ngồi làm đến nửa đêm, anh cũng không muốn cô mang hai mắt gấu trúc đi thi.
Cố Mạc ngồi xuống bàn làm việc, đặt Tiếu Nhiễm lên đùi, cười nói:”Anh vừa phát hiện ra số liệu chỗ này có chút vấn đề, em giúp anh tính lại một chút.”
“Được!” Tiếu Nhiễm lấy máy tính ra, bắt đầu nghiêm túc rà soát, tính lại 2 lần mới nói với Cố Mạc “Đúng là tính sai. Đây mới là kết quả chính xác.”
Nhìn thấy Tiếu Nhiễm tính ra kết quả rất nhanh, Cố Mạc vừa lòng vuốt tóc Tiếu Nhiễm:”Xem ra nếu không làm bác sĩ, em có thể làm một kế toán rất tuyệt.”
“Em không muốn làm kế toán, em muốn làm bác sĩ. Làm một bác sĩ giống như anh.” Tiếu Nhiễm kiên định nói.
“Xem ra em cố ý muốn cùng anh viết lên chuyện tình thầy trò.” Cố Mạc cười haha.
Anh hiểu cô kiên định thế nào. Cô vì vụ tai nạn năm đó mà tự trách, cho nên muốn tiếp tục sự nghiệp bác sĩ mà anh đã từ bỏ.
Anh có chút cảm động.
“Chỉ cần anh không sợ, em cũng không ngại.” Tiếu Nhiễm khẽ cười trả lời:”Giáo sư Cô, xin giáo sư chỉ dạy nhiều cho!”
Trình độ y học của Cố Mạc vô cùng cao, có thể làm học sinh của anh chính là một việc rất đáng ăn mừng.
Cô chỉ sợ thành tích của mình không tốt, ngay cả tư cách làm học sinh của anh cũng không có.
Cố Mạc vỗ vỗ đỉnh đầu Tiếu Nhiễm, giả giọng già cả nói:”Thật là một học trò đáng yêu!”
“Em bây giờ chưa phải học sinh của anh. Nhưng em sẽ cố gắng!” Tiếu Nhiễm nói xong, liền cúi đầu sửa chữa sổ sách. Sửa xong cô ngẩng đầu hỏi:”Còn chỗ nào phải sửa nữa?”
“Nơi này, xóa giúp anh chỗ này, đổi thành……” Cố Mạc chỉ đạo Tiếu Nhiễm, nói từng chữ cho cô biết phải sửa thế nào.
Nhìn Tiếu Nhiễm nghiêm túc giúp mình sửa tài liệu, trong lòng Cố Mạc vô cùng ấm áp.
Hôm nay cuối cùng anh cũng cảm thấy mình đã cưới được đúng người vợ hiền.