Ban đêm Cố Tương liền là một cô gái xinh đẹp gợi cảm, hấp dẫn ánh mắt của tất cả đàn ông trong quán bar.
Một khắc kia khi Trần Lương nhìn thấy Cố Tương, anh liền sửng sốt một phen.
Thật đúng là hữu duyên!
Nguyên lai cô tới cũng là muốn uống rượu, trách không được lại muốn cướp đoạt cái vị trí kia.
Trần Lương đặt cốc bia xuống, nói với Tần Viễn Chu: "Gặp được người quen. Tớ qua bên kia một chút."
Tần Viễn Chu phức tạp nhìn thoáng qua Trần Lương.
Người quen?
Là bạn gái sao?
Nhìn Trần Lương đi về phía Cố Tương, bình dấm chua trong lòng anh liền bị lật nghiêng, liều mạng rót rượu.
Cố Tương xoay người liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc: "Trần Lương?Sao lại là anh?"
Cố Tương thôi lắc lư, bất mãn đảo cặp mắt trắng dã.
"Hai chúng ta đây được tính là duyên gì?" Trần Lương khoanh hai tay, ngạo mạn liếc nhìn Cố Tương.
"Nghiệt duyên!" Một khắc kia khi cô nhìn thấy Trần Lương, mọi hứng thú hoàn toàn biến mất. Người liền muốn đi xuống khỏi sàn nhảy, bả vai lại bị Trần Lương túm lại.
"Anh muốn làm gì?"
"Trễ như vậy rồi một mình cô ở quán bar lêu lổng, anh trai cô cũng mặc kệ?" Trần Lương nghiêm mặt hỏi.
Cố Mạc không sợ em gái anh ta bị lừa đi hay sao?
Cái loại địa phương như quán bar này người người hỗn tạp.
Một cô gái không nên chạy đến nơi này chơi, hơn nữa lại còn đi một mình.
"Tôi năm nay đã 28, ba tôi cũng không quản tôi!" Cố Tương có chút buồn cười nhìn thoáng qua Trần Lương. Anh đây là muốn làm gì? Anh cho rằng có chút quen biết với anh trai cô, thì có thể can thiệp vào chuyện cá nhân của cô sao?
"Đây không phải là nới cô nên ở lại! Về nhà đi!" Trần Lương nắm chặt lấy cổ tay Cố Tương, lãnh khốc ra lệnh.
"Đoàn Trưởng đại nhân, tôi không phải lính của anh! Anh không có quyền quản tôi!" Cố Tương xinh đẹp hất tóc, trào phúng nói.
Trần Lương cởi áo khoác xuống khoắc lên người Cố Tương, lạnh mặt nói: "Ăn mặc như thế này là muốn cho tất cả đàn ông trong quán này hận không thể lột sạch cô sao?"
"Tôi chỉ lộ mỗi cái cổ!" Cố Tương tức giận trừng mắt nhìn Trần Lương. Đương nhiên có lộ thấp hơn một chút, nhưng cũng không tới trình độ như anh nói.
Trần Lương bá đạo dùng áo khoác hung hăng bọc lấy Cố Tương, mạnh mẽ dẫn cô đi về phía Tần Viễn Chu: "Tôi phải thay anh cô quản cô!"
"Cái rắm!" Cố Tương bất mãn trách mắng.
"Con gái nói chuyện văn minh chút!" Trần Lương thật muốn đánh cái PP Cố Tương.
"Anh cùng anh trai tôi có quan hệ gì tôi cũng mặc kệ, tôi với anh không quen. Buông!" Cố Tương bất mãn lớn tiếng kháng nghị.
Không quen?
Tần Viễn Chu nghe thấy Cố Tương nói, phút chốc liền đứng dậy.
Chẳng lẽ anh còn có cơ hội?
Anh bước qua bên kia, ngăn cản Cố Tương cùng Trần Lương, bình tĩnh nhìn vào mắt Cố Tương nói với Trần Lương: "Trần Lương, vị tiểu thư này là người mà cậu nói là quen sao?"
Lúc Cố Tương nhìn thấy Tần Viễn Chu, cô liền chấn kinh mở to mắt, tim bắt đầu đập nhanh hơn.Nhưng mà nghe thấy cái ngữ khí như người xa lạ kia, trong lòng cô liền nổi giận. Anh thì tính là cái gì? Coi cô như người qua đường? Lúc trước vì sao lại còn hôn cô?
"Người quen." Trần Lương cười trả lời.
"Chúng ta không quen!" Cố Tương dùng sức tháo tay Trần Lương ra, ném áo khoác cho anh sau đó chạy ra ngoài.
Hôm nay xem ra không thể khiêu vũ được rồi.
Cô dùng sức cắn môi, cố nén khó chịu trong lòng.
Anh trêu chọc cô sau đó lại ở sau lưng cô kết hôn với người con gái khác. Hiện giờ trong lúc cô buông bỏ hết mọi hi vọng, anh lại xuất hiện, làm bộ như không quen biết cô.
Anh làm như thế là vô cùng tổn thương người khác, anh không biết sao?
Cô chỉ mong chính mình coi như không quen biết Tần Viễn Chu, cũng không có yêu anh!
Trần Lương đang muốn muốn đuổi theo Cố Tương, chỉ thấy Tần Viễn Chu đã nhanh chân đuổi theo trước
Anh sửng sốt.
"Cố Tương! Đứng lại!" Tần Viễn Chu mất đi lý trí, la lớn.
"Chúng ta không quen!" Cố Tương nói với Tần Viễn Chu ở phía sau, sau đó sải bước chạy ra khỏi quán bar.