Cố Mạc đỡ Tiếu Nhiễm, lo lắng hỏi: "Em có thể cố được không? Nếu không chúng ta ở lại thêm một ngày nữa!"
Tiếu Nhiễm yếu ớt lắc đầu: "Mọi người chờ con một chút!"
Cố Mạc khó hiểu nhìn Tiếu Nhiễm, nghe lời đứng tại chỗ chờ đợi.
Tiếu Nhiễm đi ra gian ngoài, gỡ bức ảnh gia đình trên tường xuống, lấy tay lau mặt kính, chua xót nói: "Em muốn mang nó đi. Lúc nhớ, em có thể lấy ra ngắm!"
Cố Mạc đau lòng tiến lên, ôm bả vai Tiếu Nhiễm: "Được rồi, em muốn mang cái gì đi, anh sẽ lấy giúp em!"
"Không, chỉ có cái này thôi!" Tiếu Nhiễm khàn giọng trả lời.
Tiếu Bằng Trình ảm đạm nắm chặt quả đấm. Ông có thể hiểu được con gái yêu quý, nhớ nhung ông ngoại như thê snào.
A Thập Khố mang hành lý lên xe xong, quay trở lại nói với mọi người: "Đi thôi, nếu không sẽ trễ giờ bay mất!"
Trác Liệt đỡ cánh tay Cố Mạc, quan tâm hỏi: "Em rể, chân cậu có tự đi được không vậy?"
"Được mà! Thuốc dán này rất hiệu quả. Qua một đêm không cảm thấy đau nữa!" Cố Mạc tránh khỏi cánh tay của Trác Liệt, cố gắng kiên trì tự đi.
Tiếu Bằng Trình định bế Tiếu Nhiễm lên xe nhưng cô lại tránh khỏi ông, ôm bức ảnh gia đình đi vào phòng nhỏ của ông ngoại, lưu luyến nhìn một cái.
"Tiếu Nhiễm, lên xe thôi! Ở ngoài rất lạnh!" Bác Cách Ngạn quan tâm dặn dò Tiếu Nhiễm.
"Mọi người đợi con một lát!" Tiếu Nhiễm đưa bức ảnh gia đình vào lòng Cố Mạc, chạy lên núi.
"Nhóc con!" Cố Mạc hoảng sợ, định đuổi theo nhưng vừa bước đã đau đến mức té ngã.Tiếu Nhiễm cũng không chạy xa. Cô khóc quỳ dập đầu ba cái về hướng nơi Hoắc Tra Bố được an táng, đau đớn hét lên: "Ông ngoại, Tiếu Nhiễm bất hiếu, không kịp đến gặp mặt ông lần cuối. Ông hãy yên nghỉ ạ!"
Giọng nói tha thiết của Tiếu Nhiễm vang vọng khắp núi rừng, như tiếng khóc, tiếng than.
Tiếu Bằng Trình đau lòng tiến lên, bế Tiếu Nhiễm đang đau lòng, xoay người đi về phía xe tải đang đỗ: "Tâm can bảo bối, ông ngoại con chắc chắn không trách con đâu!"
Tiếu Nhiễm yên tĩnh rúc vào trong lòng của ba, nén lệ gật đầu.
Tiếu Bằng Trình đưa Tiếu Nhiễm vào trong lòng Cố Mạc đang lo lắng ngồi trên xe, khàn giọng nói: "Bảo vệ tốt cho con bé!"
Cố Mạc dùng sức gật đầu một cái.
Không cần cha vợ nói, anh cũng sẽ cố gắng bảo vệ Tiếu Nhiễm cẩn thận, không để cô gặp tổn thương nữa.
Đường núi hơi xóc nảy, Tiếu Nhiễm khó chịu kêu một tiếng, Cố Mạc đau lòng vỗ vỗ vào ghế lái: "Bác tài, đi chậm một chút!"
"Đã khá chậm rồi, là do đoạn đường này đi lại hơi khó một chút!" Tài xế khó xử than thở vài tiếng, "Nếu đi chậm nữa thì chẳng biết đến ngày tháng năm nào mới đến thị trấn đâu!"
"Đi chậm một chút đi! Bà xã tôi không thoải mái!" Cố Mạc lạnh lùng, cố chấp nói.
Tiếu Nhiễm nắm chặt tay Cố Mạc, yếu ớt cười: "Không sao mà!"
"Em sẽ đau!" Cố Mạc đau lòng nói.
"Không sao cả! Nỗi đau lớn nhất cũng đã trải qua rồi!" Tiếu Nhiễm vùi vào trong lòng Cố Mạc, khó chịu cắn môi. Nỗi đau lớn nhất là lúc bị mất đứa bé, không chỉ đau đớn về thể xác mà còn đau lòng không thôi. Đồng thời, cô cảm thấy sợ hãi cái chết. Tâm trạng lúc đó không thể diễn tả bằng lời.
"Đáng lẽ ba không nên đưa con về đây!" Tiếu Bằng Trình tự trách. Nếu không phải ông quyết định đưa Tiếu Nhiễm về có lẽ Tiếu Nhiễm sẽ không bị thương, đứa bé vẫn còn. Ông vừa vui sướng vì được làm ông ngoại chưa đầy hai ngày mà đã có một gậy giáng xuống đầu. Ông đã đau đớn như thế nên chắc chắn Tiểu Nhiễm còn đau lòng hơn rất nhiều!