"Ông chú gian ác!" Tiếu Nhiễm giơ tay nhéo má Cố Mạc, bất mãn phản đối.
"Anh đang nói thật mà!" Cố Mạc cười ha ha.
Người phụ nữ của anh khác biệt với những người phụ nữ khác. Bao nhiêu kim cương, châu báu cũng không khiến cô để mắt, vậy mà chỉ một viên kẹo có thể khiến cô thỏa mãn rồi.
Cô chính là đơn thuần như vậy. Nếu không có tai nạn xe cộ năm đó. . . . . . Anh thầm thở dài một tiếng.
"Không được nói!" Tiếu Nhiễm che miệng Cố Mạc, đỏ mặt trừng mắt nhìn anh.
Anh lại có thể cho cô ăn kẹo bằng cách đó! Như thế quá ái muội rồi! Có đúng không đây?
"Chị, anh rể, hai người đang nói gì mà cười vui vẻ như thế?" Không biết từ lúc nào Tiếu Lạc đã xuất hiện trước cửa, ngó nghiêng vào phòng ngủ dò xét.
Tiếu Nhiễm nghe thấy giọng nói của Tiếu Lạc mới nhớ ra trong nhà có thêm một người nữa, lập tức đẩy tay Cố Mạc ra, khó xử trừng mắt nhìn anh, thấp giọng nói: "Anh đừng gây chuyện nữa!"
Cố Mạc lại ôm Tiếu Nhiễm vào trong lòng, sau đó hỏi lại Tiếu Lạc: "Có việc gì sao?"
Tiếu Lạc đi vào, xấu hổ nhìn Cố Mạc: "Chị, anh rể! Có phải em quấy rầy hai người hay không?"
"Đúng thế!" Cố Mạc lạnh lùng nhìn Tiếu Lạc, "Lần sau nhớ phải gõ cửa!"
"Nhưng mà. . . . . . Anh rể, cửa không khóa!" Tiếu Lạc xấu hổ chỉ vào cánh cửa, biện hộ cho hành động xâm nhập của cô ta.
Lúc này Cố Mạc mới nhớ tới lúc mới vào phòng quả thật không khóa cửa.
Bình thường, ngoại trừ dì Lưu và mấy người bảo vệ cũng không có người lạ ra vào căn nhà này. Đặc biệt, tầng hai lại là cấm địa nên anh không có thói quen khóa cửa.
Xem ra, đêm nay anh phải khóa cửa cẩn thận.
"Cô có việc gì thì mau nói đi, vợ chồng chúng tôi buồn ngủ rồi!" Cố Mạc lạnh lùng nói.
"Dưới lầu hơi lạnh, em lên hỏi xem chị có chăn hay không?" Tiếu Lạc sợ hãi nhìn Cố Mạc, lo lắng vặn tay.
"Trong tủ quần áo có, cô tự lấy đi!" Tiếu Nhiễm chỉ vào phòng thay quần áo, lạnh nhạt nói.
"Có thể sao?" Tiếu Lạc lo lắng nhìn Cố Mạc.
"Chẳng lẽ cô còn muốn tôi mang xuống tầng giúp cô à?" Tiếu Nhiễm trừng mắt nhìn Tiếu Lạc.
"Không phải! Chị, chị hiểu lầm rồi! Em sợ lại vô tình làm vỡ đồ đạc của anh chị thôi!" Tiếu Lạc thấp thỏm, lo âu giải thích, "Nếu làm hỏng đồ quý giá gì, em không thể đền được đâu!"
"Cũng đúng! Ở trong nhà này, bất cứ thứ gì cũng có khả năng vô giá. Tiếu Lạc, cô phải cẩn thận một chút!"
Cố Mạc thấy Tiếu Lạc vẫn còn diễn trò, cực kỳ tức giận, tiến vào phòng thay đồ, chưa đầy một phút sau mang một cái chăn mới, nhét vào lòng Tiếu Lạc, "Cầm! Nếu hỏng không cần đền!"
"Anh rể, em biết em đã quấy rầy anh chị. Sáng sớm mai em sẽ rời khỏi đây!" Tiếu Lạc đau lòng nói xong, ôm chăn chạy khỏi phòng.
"Thực chịu không nổi! Màn kịch tình yêu!" Tiếu Nhiễm che miệng giả vờ nôn.
"Rõ ràng chỉ số thông minh của cô ta có vấn đề!" Cố Mạc không hề nể mặt nói, giống như cực kỳ không hài lòng về Tiếu Lạc, giọng điệu trào phúng.
"Cái gì? Chỉ số thông minh có vấn đề! Anh có lầm hay không vậy?" Căn bản Tiếu Nhiễm không đồng ý với quan điểm của Cố Mạc. Con bé Tiếu Lạc kia tâm cơ thâm trầm, năm người như cô cũng chẳng bằng một Tiếu Lạc.
"Biết rõ người ta không thích gặp vẫn đâm đầu vào! Chỉ số thông minh như vậy thật sự khiến người ta ghét mà!" Cố Mạc nói móc cười. Đây là lần đầu tiên anh gặp một cô gái giống như Tiếu Lạc, chẳng khác gì kẹo kéo, bám dính lấy người khác!