"Con thật sự không hiểu nổi anh rể nữa. Nếu không phải buông bỏ hận thù thì sao trước kia sao lại yêu chiều chị như vậy? Chẳng lẽ anh rể biết chị là hung thủ thật sự trong vụ tai nạn năm đó sao?" Tiếu Lạc giả vờ như không thấy vợ chồng Cố Hoài Lễ, bối rối nói.
"Câm miệng!" Tiếu Bằng Trình nghiêm khắc khiển trách.
Tiếu Lạc tủi thân cắn môi.
Cố Hoài Lễ và Chu Cầm nghe thấy Tiếu Lạc nói xong thì sửng sốt không thôi.
Chu Cầm tức giận siết chặt nắm đấm, bất mãn nói: "Tôi còn tưởng Tiếu Nhiễm là đứa bé đơn thuần không ngờ nó lại giấu chúng ta bí mật lớn như vậy!"
Cố Hoài Lễ trầm mặc dừng bước, nhìn mấy người Tiếu gia, ánh mắt xa lạ nhìn qua Tiếu Bằng Trình.
"Hôn lễ này không thể cử hành! Cố gia chúng ta không thể cưới hung thủ đã hại chết Tưởng Y Nhiên." Chu Cầm nói xong, định đi qua muốn tuyên bố hủy bỏ hôn lễ này.
Cố Hoài Lễ nắm chặt tay Chu Cầm: "Chuyện của con trẻ thì cứ để tụi nó xử lý đi!"
"Tiếu Nhiễm là hung thủ, là nó hại chết Tưởng Y Nhiên! Nếu không phải vì nó, Tưởng gia bây giờ vẫn tốt!" Chu Cầm nhớ đến Tưởng Y Nhiên và ông Tưởng đã chết, trong lòng đau đớn, phẫn nộ như lòng bị xát muối.
"Người chết thì cũng đã chết rồi cũng không thể bắt người sống chôn theo được! Tiểu Mạc khó khăn lắm mới có một tình yêu mới. Con trai quan trọng hơn hay người Tưởng gia quan trọng hơn vậy?" Cố Hoài Lễ bình tĩnh khuyên, "Đừng nói chuyện này cho Tiểu Mạc biết!"
"Chẳng lẽ không nói cho Tiểu Mạc thì chuyện này không tồn tại sao? Tiếu Nhiễm là hung thủ đó!" Chu Cầm không thể nào bình tĩnh được.
Cố Hoài Lễ vội vàng nắm lấy tay vợ, dẫn bà ra xa.
"Ba, mẹ, hai người sao vậy?" Cố Nhiên đuổi theo, lo lắng hỏi.
"Tiếu Nhiễm là hung thủ đâm chết Tưởng Y Nhiên! Mẹ vừa nghe chính miệng em gái cô ta nói. Cả nhà Tiếu gia đều là kẻ lừa đảo. Mẹ muốn hủy bỏ hôn lễ này nhưng ba con không đồng ý!" Chu Cầm không khống chế nổi cảm xúc.
Lúc này, Cố Tương cũng đuổi đến sau bọn họ, nghe Chu Cầm nói xong cũng sửng sốt.
"Mẹ, không thể nào!" Cố Tương không có cách nào tiếp nhận sự thật này. Chị ấy rất quý mến Tưởng Y Nhiên, từ nhỏ hai người bọn họ mặc đồ giống nhau. Mẹ và bác Tưởng mặc cho hai người bọn họ giống như chị em sinh đôi lại bị Tiếu Nhiễm đâm chết. Tuy chị ấy rất thích Tiếu Nhiễm nhưng không thể tiếp thu sự thật này.
"Cực kỳ chính xác!" Chu Cầm nắm chặt quả đấm, "Hôn lễ này không thể cử hành. Phải bắt Cố Mạc và Tiếu Nhiễm ly hôn!"
"Chu Cầm!" Cố Hoài Lễ tức giận hét lớn, "Em xem thái độ của em bây giờ có chút nào giống bác sĩ không?"
"Chẳng lẽ phải nhẫn nhịn như vậy để Tiếu Nhiễm và người nhà cô ta hợp lực lừa gạt Tiểu Mạc, bắt nạt cả nhà chúng ta sao?" Chu Cầm tức giận hỏi lại.
Chuyện bà không thể tha thứ nhất đó là lừa gạt. Cố Nhiên đột nhiên nói, "Trước đây, chị dâu nhỏ đã thẳng thắn với anh trai, chị ấy không lừa anh trai đâu!"
"Vậy mà thằng bé vẫn còn muốn cưới Tiếu Nhiễm?" Chu Cầm thắc mắc nhìn Cố Nhiên.
"Tình yêu thật sự có thể chiến thắng tất cả!" Cố Nhiên nhún vai.
Chu Cầm vô lực ngồi xuống ghế dựa, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Làm sao có thể? Chẳng lẽ thằng bé quên Tưởng Y Nhiên rồi sao? Quên rằng nếu không phải vì vụ tai nạn kia, nó và Tưởng Y Nhiên sẽ chính là đôi vợ chồng ân ái. Bác trai Tưởng cũng không chết, bác gái Tưởng sẽ không điên?"
"Mẹ, anh con đã sớm biết rồi!"