“giữ lời!” Cố Mạc nhắm mắt lại, tự trách trả lời.
Trước kia anh chưa từng ghen tỵ, bởi vì không hề xuất hiện người đàn ông có thể khiến anh ghen tỵ.
Ninh Hạo chỉ là đứa trẻ, anh hoàn toàn không để vào mắt.
Mà TRần Lương xuất hiện, mang đến cho anh cảm giác về nguy cơ mãnh liệt.
Anh bây giờ mới hiểu được ghen tỵ là cảm giác khiến cho người ta cảm thấy bối rối và bất an thế nào, giống như bị hàng tỉ con kiến rỉa rói trong tim.
Anh để cho Tiếu Nhiễm thừa nhận rồi lại nhiều oan ức như thế, nhiều hành hạ như thế, nhiều đau khổ như vậy.
Nói anh muốn cưng chiều cô, muốn thương yêu cô, nhưng anh là người làm tổn thương cô sâu sắc nhất.
Anh sao còn có thể lại thương tổn cô nữa đây?
“Tạm thời tin tưởng anh.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiếu Nhiễm lề mề vài cái trước ngực Cố Mạc, tìm vị trí thoải mái.
Trần Lương nhìn đôi nam nữ gắt gao ôm nhay ở cùng một chỗ trong Maybach, nhẹ nhàng nâng khóe miệng, con ngươi đen kỹ càng che đậy một tia ám ảnh.
“Đội trưởng Trần, diễn trò xem đủ rồi, nên trở về nhà thôi.” Lynda kéo Trịnh Húc xuất hiện sau người Trần Lương, cười nói.
Trần Lương quay đầu nhìn thoáng qua Lynda: “Sao cô xác định tôi chỉ là xem diễn trò, mà không phải người ở trong vở diễn?”
Lynda nghe được anh nói, mở to hai mắt nhìn.
Trần Lương gật đầu với hai người một cái, vươn người nhảy vào Hummer, lạnh lùng lái xe đi.
“Anh cảm thấy người này sẽ không yêu Tiếu Nhiễm chứ?” Lynda túm chặt cánh tay Trịnh Húc, bất khả tư nghị hỏi han.
“Không biết.” Trịnh Húc nhún vai: “Tâm tư của anh ta ít người có thể hiểu được.
“Vậy thì không đoán nữa.” Lynda hào sảng cười nói, ném TRần Lương sang một bên, không vì người như thế mà phiền não.
Trịnh Húc kéo cánh tay Lynda, cưng chiều nói: “Vẫn chỉ cần suy nghĩ cho baby của chúng ta thôi.”
Lynda dựa đầu lên vai Trịnh Húc, vẻ mặt hạnh phúc nói: “Hiện giờ chỉ phụ trách ăn uống no đủ.”
Trịnh Húc hôn nhẹ lên đỉnh đầu Lynda, trong mắt đầy cưng chiều.
Lynda đi về xe của mình ở trên đường, ánh mắt nhìn đến chỗ Cố Mạc và Tiếu Nhiễm. Nhìn thấy hai người gắt gao ôm nhau, cô lộ ra vẻ tươi cười.
Cuối cùng cũng hòa hảo rồi.
Trong khoảng thời gian này công ty toàn là áp suất thấp, rốt cuộc cũng có thể giải trừ cảnh báo, những thư wkys nhỏ cũng sẽ không cô đẩy tôi tôi đẩy anh không dám tiến vào văn phòng tổng giám đốc nữa.
“Trịnh Húc, chúng ta đi mua đồ so sinh đi?” Lynda cười đề nghị.
“Em không phiền chứ?” Trịnh Húc nhìn bụng Lynda, quan tâm hỏi.
Từ khi anh đi làm việc ở Bằng TRình, Lynda liền thăng chức làm trợ lý của Cố Mạc, đồng thời là thư ký, bận rộn hơn rất nhiều.
Nếu không phải cô là người làm việc điên cuồng, anh chỉ muốn cô an tâm ở nhà dưỡng thai.
“Em mới mấy tháng? Anh đừng khoa trương như thế?” Lynda cười trả lời: “Hiện giờ bụng em chưa to còn có thể đặt mua vài thứ. Qua thời gian nữa, bụng to lên, anh muốn đi dạo với em em cũng không đi.”
“Nghe lời em.” Ánh mắt Trịnh Húc dịu dàng cười nói.
Hai người lái xe chạy đi.
Bãi đỗ xe chỉ còn lại Cố Mạc và Tiếu Nhiễm.
Hai người đã quên mình ở đâu, an tĩnh dựa vào nhau.
Mãi đến khi có người gõ cửa kính xe, Cố Mạc mới ý thức được là xe của mình đang cản đường người khác, một tay ôm Tiếu Nhiễm, một tay chạy xe ra khỏi bãi đỗ xe.
“Em ngủ một lúc, khi nào anh đưa em về nhà thì đánh thức em dậy.” Tiếu Nhiễm nói xong, ngáp một cái liền nhắm mắt lại.
Cố Mạc nắm đầu vai Tiếu Nhiễm, không nói gì.
“Phải nhớ gọi em đấy.” Tiếu Nhiễm ru rú trong lòng anh, lo lắng dặn dò.
“Ngủ đi.” Cố Mạc cúi đầu hôn lên trán cô.