"Anh, anh cũng đừng tự trách nữa. Đứa bé kia dù sao cũng chưa có hình thành. Anh cứ coi nó như một ít máu. Nghĩ thông suốt một chút! Chị dâu nhỏ vẫn còn cần anh chiếu cố." "Cảm ơn!" Cố Mạc ngồi trên sô pha, thanh âm khàn khàn nói cảm tạ.
Cố Nhiên nói thoải mái, nhưng thực tế làm được như vậy rất khó.
Coi baby chỉ như một ít máu?
Làm như thế nào đây?
Tuy đứa trẻ còn chưa có hình thành, nhưng nó thực sự là một sinh mệnh.
Bà nội Cố đau lòng thở dài: "Tiểu Nhiên, cháu đi làm đi. Đừng ở chỗ này làm phiền anh trai cháu. Để cho cho thằng bé được yên tĩnh."
"Vậy con đi đây!" Cố Nhiên tiến lên, ôm lấy bà nội Cố, hôn một cái trên mặt bà.
Bà nội Cố vui vẻ nở nụ cười.
Cố Tương buông tài liệu trong tay ra, nhảy đến trước mặt Cố Nhiên, ôm lấy cánh tay của anh nói: "Anh hai, em đi nhờ xe anh."
"Không phải em có xe sao?" Cố Nhiên không hiểu nhìn Cố Tương. Con bé này nếu không có việc gì thì chưa từng ngồi xe của anh, bây giờ lại nói ngồi xe anh khiến anh sợ hãi.
"Xe của em ngày hôm qua bị tróc sơn nên đưa đi sửa rồi." Cố Tương vô nại nhún vai, "Chẳng thế thì anh nghĩ em nguyện ý ngồi xe của anh sao?"
"Xe của em ngày hôm qua đưa đi sửa rồi?" Cố Nhiên không vui trừng to mắt.
"Đúng! Sao vậy?" Cố Tương vô tội nháy đôi mắt đẹp, "Không thể sao?"
"Em mang xe đi sửa ngày hôm qua, vậy tối qua em làm loạn cái gì thế?" Cố Nhiên bất mãn vỗ vào cái ót Cố Tương.
"Em là muốn nhìn xem anh thực sự có nhận thức đúng tình cảm của mình đối với Giai Tuệ hay không. Cũng sợ cái tính tình phong lưu thành tính của anh sẽ làm hỏng con gái nhà người ta!" Cố Tương nghịch ngợm thè lưỡi trêu Cố Nhiên.
"Đúng là chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó nuôi như vậy!" Cố Nhiên cầm lấy chìa khóa trên bàn, một bên lắc đầu một bên đi ra ngoài.
"Anh hai, anh đi chậm thôi!" Cố Tương chạy tới, bám lấy người Cố Nhiên, sợ anh bỏ cô chạy mất.
"Cách xa anh một mét!" Cố Nhiên đẩy cánh tay Cố Tương ra, bá đạo ra lệnh.
" Không!" Cố Tương gắt gao ôm chặt lấy cánh tay Cố Nhiên, theo sát anh đến bên cạnh BMW "Anh không ném em đi được đâu!"
"May mắn cho em là em gái anh. Chứ phải người đàn ông khác bị em quấn lấy, chắc đã khóc không ra nước mắt rồi." Cố Nhiên khoa trương nói.
"May mắn em cũng chỉ là em gái anh, chứ không cũng không biết đi đâu mà khóc rồi." Cố Tương khiêu khích trừng mắt nhìn Cố Nhiên.
Cố Nhiên bị cô chế nhạo đến nói không nên lời.
Tuy Vương Giai Tuệ cũng rất thích cùng anh đấu võ mồm, nhưng không có độc ác như Cố Tương.
Gặp phải Cố Tương, anh cũng đừng nghĩ tới muốn chiếm thế thượng phong trên miệng.
Bà nội Cố nhìn một đôi cháu nội, bên đấu võ mồm, một bên lái xe rời đi, cũng chỉ biết cười lắc đầu: "Hai kẻ dở hơi! Vĩnh viễn cũng không lớn được!"
"Đó là bởi vì trong mắt bà, chúng cháu mãi vẫn là con nít." Cố Mạc nhìn bà nội nhàn nhạt nói."Ba con tối qua con không phát hiện ra."
"Cũng không biết nó vội cái gì." Bà nội Cố thở dài, "Đã mấy ngày không gặp được nó rồi. Trái lại cô với dương con không có việc gì lại đến thăm bà."
"Làm quan không tự do." Cố Mạc cười nói.
"Cái gì mà làm quan? Không phải chỉ là một cái viện trưởng phá phách thôi sao? Có dượng con mới làm quan lớn?" Bà nội Cố bất mãn nói.
Có lẽ bà cũng đã già rồi, mỗi ngày chỉ hy vọng con cháu có thể bồi dưới gối.
Nhưng ở đây, con trai, con dâu, cháu trai cháu gái, một đứa so với mỗi đứa còn nhiều việc hơn.
"Ý con muốn nói ba phải quản lý mấy trăm người cũng thật không dễ dàng." Cố Mạc cười thay ba biện giải."Lại nói đến cuối năm rồi, trong bệnh viện việc lớn việc nhỏ tồn đọng một đống, không vội đến thổ huyết mới là lạ."
" Bà đã bảo ba con nhường lại chức viện trưởng cho người ta, ở nhà nghỉ ngơi hưởng thụ cho tốt. Nhưng ba con đâu có nghe!" Bà nội Cố bất mãn nói.
"Đàn ông, xem trọng nhất là sự nghiệp. Bà nội, bà nên thông cảm cho ba con."