Cố Mạc một đêm không về nhà, Tiếu Nhiễm ngồi ở đầu giường một đêm không chợp mắt.
Anh tức giận!
Anh không còn yêu cô nữa?
Tiếu Nhiễm cảm thấy cổ họng giống như bị bóp chặt, giống như bị nỗi sợ hãi mất Cố Mạc bóp chết.
Nếu Cố Mạc cũng không cần cô nữa, cô thực sự trắng tay rồi.
Lúc ấy cô là muốn ngăn cản Tưởng phu nhân tự sát, làm sao còn có thể đẩy bà ấy rơi xuống chứ?
Chẳng lẽ là không may?
Cô lấy tay ra sức gõ đầu, cố gắng nhớ lại lúc đó, thế nhưng lại phát hiện ra những ký ức còn xót lại lúc đó cơ hồ là biến mất.
Tại sao có thể như vậy?
Cô lại nợ một mạng người.
Nợ máu phải dùng máu để trả.
Cái chết của ba là do cô tạo nghiệt.
Cô còn có thể hại thêm bao nhiêu người nữa?
Cô chính là một cái tai họa!
Hại tất cả những người thân cận nhất xung quanh mình.
Cô dùng sức cắn mu bàn tay, không nói gì chỉ có nước mắt là không ngừng tuôn rơi.
Đầu đau quá!
Cô khẽ xoa xa hai huyệt thái dương, thống khổ ngã xuống giường, mồ hôi lạnh thấm đẫm một mảng ga giường
...
Cố Mạc mặc áo cách ly đi vào buồng ICU, nhìn Tưởng phu nhân đã không còn hơi thở, biểu tình vô cùng băng giá.
"Bà ấy còn có thể tỉnh lại không?" Cố Mạc hỏi y tá trưởng ở bên cạnh.
Y tá trưởng lắc lắc đầu: "Hi vọng không lớn. Cố tổng, tôi đã tận lực rồi."
"Cảm ơn!"
Cố Mạc nắm chặt quả đấm, đôi môi mỏng mím lại.
Anh thực sự có lỗi với Y Nhiên, khi đã không thể chăm sóc tốt cho mẹ cô.
Anh đã không thực hiện được hứa hẹn lúc trước đã hứa với Y Nhiên.
Nguyên nhân của bi kịch ngày hôm nay chính là anh đã yêu người không nên yêu.
Anh không bao giờ nghĩ tới Tiếu Nhiễm lại có lòng tham giết người.
Y sĩ trưởng vỗ vỗ bả vai của Cố Mạc, sau đó liền đi ra khỏi buồng ICU.
"Bác gái, đều là lỗi của cháu." Cố Mạc nhìn thoáng qua Tưởng phu nhân, liền đi ra khỏi phòng theo dõi.
Bên ngoài phòng ICU, Ứng Mẫn đang cùng Trịnh Húc và Lynda nói chuyện phiếm.
Vừa thấy Cố Mạc xuất hiện, liền quan tâm lên nghênh tiếp: "Cố Mạc, bác gái thế nào?"
"Đầu bị thương nặng, gãy 6 cái xương sườn, kết quả tốt nhất chính là sống nửa đời thực vât." Cố Mạc ngẩng đầu lên, cố gắng kìm chế nước mắt.
"Thật thương tâm thay bác gái. Không thể tin được tiểu Nhiễm lại nhẫn tâm như vậy..." Ứng Mẫn nhào vào trong trong lòng Cố Mạc, thương tâm rơi lệ.
Lynda không có ý tốt nhìn về phía Ứng Mẫn.
Có lẽ Tưởng phu nhân đích thật là do Tiếu Nhiễm đẩy xuống lầu, nhưng lúc này Ứng Mẫn lại cố tình nói những lời như vậy trước mắt Cố Mạc, cũng không khỏi có chút ác độc đi.Đây còn không phải là đang đổ thêm dầu vào lửa sao?
Chuyện tình cảm của Tiếu Nhiễm cùng Cố mạc đã đang đứng trước nhiều nguy cơ, Ứng Mẫn này lại còn cho thêm một bó củi, khiến cho quan hệ của hai người triệt để trở nên tồi tệ.
Cố Mạc lạnh lùng đẩy cô ta ra, không chút lưu tình nào nhìn về phía Trịnh Húc cùng Lynda.
Ứng Mẫn xấu hổ chôn chân tại chỗ.
"Chúng tôi có nghe nói chuyện của Tưởng phu nhân. Cố tổng, anh cũng đừng quá khổ sở." Trịnh Húc quan tâm an ủi Cố Mạc.
"Cố tổng, tôi cảm thấy Tiếu Nhiễm thiện lương như thế, không giống người đang cố ý giết người. Có lẽ việc này có cái hiểu lầm gì đó. Anh nên điều tra rõ ràng rồi hãy định tội cô ấy." Lynda nghiêm túc nhìn Cố Mạc nói, chỉ sợ anh bị kích động mà làm ra chuyện ân hận cả đời.
"Không cần phải điều tra nữa." Cố Mạc hít sâu một hơi, áp chế lửa giận trong ngực, lạnh lùng đáp"Chính mồm cô ấy thừa nhận, người đẩy bác gái xuống lầu là cô ấy."
Lynda khó xử cắn môi.
Tiếu Nhiễm nha đầu này là có chuyện gì chứ?
Con bé không phải là người như vậy a!
Nếu chính mồm cô ấy đã thừa nhận, ngay cả cô ấy có vô tội, người khác cũng vô pháp giải vây thay cô.
"Các người đều trở về đi. Tôi nghĩ muốn một mình yên lặng một chút." Cố Mạc ngồi trên ghế dựa, gắt gao nhắm mắt lại.
"Cố tổng, anh suy nghĩ một chút nữa. Tôi vẫn cảm thấy có gì đó rất quỷ dị." Tại lúc Lynda bị Trịnh Húc túm đi, cô còn cố gắng thuyết phục Cố Mạc.
Cố Mạc không có mở mắt, cũng không nói gì, chỉ là yên lặng dựa lưng vào ghế dựa.