Ninh Hạo đặt túi sách lên bàn trà, từ bên trong lấy ra một tập vở, đưa cho Vương Giai Tuệ: "Giai Tuệ, đây là một chút trọng điểm tớ tổng kết lại cho cuộc thi cuối kỳ, hi vọng nó có ích đối với cậu.”
"Cảm ơn!" Vương Giai Tuệ cảm kích nhìn Ninh Hạo.
Mấy ngày này cậu thường xuyên đến bổ túc cho cô khiến cô vô cùng cảm động.
Mẹ nói hai người họ không cùng thế giới, cho nên cô muốn bảo vệ trái tim mình thật tốt.
Chỉ là cảm động một chút thôi là được!
Không cần phải ôm ấp thứ tình cảm khác!
"Kiến thức trọng điểm? Ninh Hạo, cậu đối xử với Giai Tuệ cũng thật tốt đi?" Tiếu Nhiễm khoa trương cười nói.
"Cũng có phần của cậu mà. Nhưng nghe nói Cố Mạc có bổ túc thêm cho cậu, tớ liền nghĩ là không cần thiết nên không có lấy ra." Ninh Hạo xấu hổ ho khan một tiếng.
"Có của tớ? Vậy còn không mau lấy ra?" Tiếu Nhiễm lập tức hưng phấn trêu ghẹo Ninh Hạo.
Mặc dù Cố Mạc có kèm thêm cho cô, nhưng mà có kiến thức trọng điểm vẫn là hơn cô mở to mắt mà học, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Ninh Hạo đành phải lấy thêm một tập nữa từ trong cặp ra.
"Cảm ơn lớp trưởng!" Tiếu Nhiễm lấy tập vở kia qua, hưng phấn lật giở, "Lớp trưởng, cậu đều tổng kết lại hết rồi !"
Vương Giai Tuệ chỉ là đứng đó cười nhìn hai người Ninh Hạo cùng Tiếu Nhiễm trêu đùa nhau, không nói gì.
Vết thương trên chân lại bắt đầu ngứa, cô theo bản năng lấy tay gãi gãi chỗ thạch cao.
"Không thoải mái?" Tiếu Nhiễm lập tức thu lại tập vở, quan tâm hỏi han.
"Ngứa! Có thể là do miệng vết thương khép lại, cho nên ngứa có khó chịu." Vương Giai Tuệ nhàn nhạt trả lời.
"Miệng vết thương khép lại là chuyện tốt. Hi vọng cậu có thể nhanh chóng khỏi bệnh, ba người chúng ta đi ăn lẩu!" Tiếu Nhiễm ôm cổ Vương Giai Tuệ, cảm khái nói.
"Mẹ tớ làm lẩu cay Tứ Xuyên ăn rất ngon. Khi nào tớ mời các cậu tới nhà tớ ăn lẩu." Vương Giai Tuệ cười cầm lấy tay Tiếu Nhiễm.
"Bác gái có thể làm Lẩu cay Tứ Xuyên? Thật tốt quá! Tớ rất thích ăn lẩu cay." Tiếu Nhiễm hưng phấn nói.
"Mẹ tớ là người Tứ Xuyên." Vương Giai Tuệ cười đáp.
Nghe thấy Vương Giai tuệ nói, Tiếu Nhiễm cười rộ lên: "Chẳng trách Giai Tuệ xinh như vậy, thì ra là di truyền a! Là người đẹp Tứ Xuyên!"
"Tớ... Thật bình thường." Vương Giai Tuệ xấu hổ nói.
Cô từ trước tới nay đề không có quá chú ý đến ngoại hình bên ngoài, cho nên cô cảm thấy mình là một người con gái rất bình thường, tư chất phổ thông, cho nên nếu muốn trở nên nổi bật tất phải trả giá so với người khác nhiều hơn một chút mới được.
"Ai nói? Cậu không chỉ xinh đẹp, mà rất xinh là đằng khác! Xinh đẹp vô cùng!" Tiếu Nhiễm khoa trương nói.
Vương Giai Tuệ có được một đôi mắt to ngập nước, lúc nào cũng thật lung linh sinh động.
"Thật sao?" Vương Giai Tuệ đỏ hồng cả hai má, bất an nhìn thoáng qua Ninh Hạo.
Cậu ấy hẳn không cảm thấy da mặt cô rất dày đi?
"Hai người các cậu đều rất xinh." Ninh Hạo nhìn thoáng qua đồng hồ, đang muốn tạm biệt, liền thấy tiếng chuông điện thoại di động của Giai Tuệ vang lên.
Vương Giai Tuệ tiếp điện thoại: "Mẹ? Có chuyện gì ạ?"
"Tiểu Tuệ, hôm nay mẹ tăng ca, không thể trở về nấu cơm cho con được. Chính con ăn tạm một bữa mì ăn liền nhé. Khi khác mẹ về sẽ làm cho con nhiều món ngon hơn!" Lý Á Lệ đầy xin lỗi nói.
"Vâng. Mẹ, lúc về muộn mẹ nhớ chú ý an toàn." Vương Giai Tuệ lo lắng nói.
"Bác gái phải tăng ca?" Tiếu Nhiễm quan tâm hỏi.
"Uh`m." Vương Giai Tuệ gật gật đầu, "Rất nhanh liền đến tết âm, cho nên công ty có vẻ bận rộn. Đúng rồi, cậu so với tớ phải hiểu hơn chứ, bởi vì Cố Mạc là tổng giám đốc mà."
"Chuyện này có chút kỳ quái. Anh ấy biết rõ cậu mới bị thương mà lại để cho bác gái tăng ca.Để tớ đi hỏi anh ấy!" Tiếu Nhiễm tức giận nói.
Cô nói để cho bác gái nghỉ ngơi vài ngày, kết quả giả Cố Mạc cũng không có làm, bây giờ lại còn bắt bác ấy tăng ca.