“Uhm, tôi đi nghỉ ngơi với ba.” Lục An BÌNH TAO nhã cười trả lời: “Cậu cũng mang theo cháu đi nghỉ phép?”
Nghe được Lục An Bình nói, Cố Mạc có chút xấu hổ khụ một chút: “Vâng....”
“Cố Mạc, có cháu gái lớn như vậy cũng không có gì xấu hổ.” Lục An Bình nhíu mày trêu chọc Cố Mạc.
Tiếu Nhiễm từ trên lưng Cố Mạc trượt xuống, gật đầu với Lục An Bình, nghịch ngợm nói: “Xin chào, tôi là vợ của Cố Mạc, Tiếu Nhiễm.”
“Vợ?” Lục An Bình có chút kinh ngạc, cao ngạo nhìn Tiếu Nhiễm từ trên xuống dưới: “Cố Mạc, không muốn nói cho tôi biết tại sao ánh mắt của cậu hiện giờ lại trở nên như vậy sao...”
“Cô ấy rất đơn giản.” Cố Mạc dắt tay Tiếu Nhiễm, vẻ mặt thỏa mãn cười cười: “Tôi thích đơn giản.”
“Đơn giản>?” Lục An Bình a một tiếng, mặt lộ vẻ cao ngạo: “Hi vọng không phải đơn thuần.”
“Dì, dì quan tâm hơi nhiều rồi.” Nụ cười của Tiếu Nhiễm rực rõ có hàm xúc cảnh cáo rõ ràng. Mỹ nữ lạnh lùng này chẳng nhẽ cũng có ý với Cố Mạc? Coi dáng vẻ kia như là không ai ở khắp thiên hạ này bì nổi cô, chỉ có cô ta là cao quý nhất. Người phụ này không chỉ đẹp, mà lại thanh cao ngạo mạn khiến co người ta chán ghét: “Cố Mạc, cho tới bây giờ đều là trên cao không với nổi. Người đẹp theo đuổi anh ta rất nhiều, anh ta không thích một ai. Có đôi khi có những điều người ngoài không thể biết được, nhiều khi tôi cũng nghĩ nếu như không phải tôi cứu vớt anh ấy, có lẽ cả đời anh ấy cũng không có ai bầu bạn.”
Tiếu Nhiễm nói khiến cho sắc mặt của Lục An Bình rát khó coi.
“An Bình, vợ tôi hơi mệt, lúc nào rảnh nói chuyện sau.” Cố Mạc lễ phép nói xong, liền bế Tiếu Nhiễm đi vào thang máy.
Trong mắt Lục An Bình có vài phần không phục. Năm đó khi du học ở Mỹ, bởi vì anh đã có Tưởng Y Nhiên mà từ chối sự theo đuổi của cô, không nghĩ tới cuối cùng lại kết hôn với một cô gái nhỏ ngây thơ.
Vào thang máy, Tiếu Nhiễm níu chặt áo Cố Mạc, bá đạo hỏi: “Cô gái vừa rồi có phải bạn gái trước của anh không?”
“Lục An Bình, bạn học Havard. Ba của cô ấy là thứ trưởng WS. Anh và cô ấy chỉ là bạn học.” Cố Mạc thật sự trả lời.
“Em thấy cô ấy có ý với anh?” Tiếu Nhiễm đanh mặt hỏi.
Cô là đơn giản, đơn thuần, nhưng cô không ngu, liếc thấy chút tâm tư của Lục An Bình với Cố Mạc dễ như không.
Thế nào mà đến đâu cũng đều có thể gặp được đào hoa của Cố Mạc?
“Pháp luật không quy định người khác không được thích anh.” Cố Mạc cao ngạo nói: “Nha đầu, quan hệ của anh và Lục Anh Bình không thể nào thân thiết như chúng ta được.”
Nghe được Cố Mạc nói, tâm tình buồn bực của Tiếu Nhiễm đột nhiên chuyển biến tốt đẹp.
Ăn dấm chua của Ninh Hạo...
Đây là anh càng ngày càng để ý tiết tấu của cô sao?
“Vừa lòng rồi hả?” Cố Mạc xoa mặt Tiếu Nhiễm, nhướng mày hỏi.
“Tạm được!” Tiếu Nhiễm ngẩng cằm, kiêu ngạo trả lời.
Nhìn vẻ mặt thẳng thắn vô tư của Cố Mạc chắc là không có quan hệ gì đặc biệt với Lục An Bình.
“Trước em anh chỉ có một người bạn gái là Y Nhiên. Em không cần ăn dấm chua của những người khác.” Cố Mạc kéo Tiếu Nhiễm vào trong ngực, trầm thấp nói.
Tiếu Nhiễm dùng lực cắn môi, lắng nghe tiếng trái tim Cố Mạc đập. Cô là không nhất định ăn dấm chua của những người khác, nhưng là Tưởng Y Nhiên? Cô có thể nói cô đã uống xong 100 vại dấm chua sao? Nhưng cô lại không có tư cách tranh giành.
Cố Mạc muốn cúi đầu hôn Tiếu Nhiễm, cô lập tức né tránh: “Bẩn, chưa rửa!”
Cố Mạc sửng sốt một chút: “Chủ yếu là cùng nhau rửa, không sợ!”
Nói xong, anh che lại môi của Tiếu Nhiễm.