Lại là Ưng Mẫn.
Anh nên sớm đoán được chuyện Ưng Mẫn có liền quan đến việc bác gái nhảy lầu, lại không nghĩ rằng đây là một tay cô tạo ra.
Ưng Mẫn vậy mà giở trò thôi miên.
Cô không chỉ thôi miên bác gái, mà còn thôi miên Tiếu Nhiễm.
Thảo nào cô ấy nói mình là hung thủ giết người, nói bác gái là do một tay cô ấy đẩy xuống lầu.
Bởi vì cô ấy bị Ưng Mẫn thôi miên.
Không biết hiện giờ cô ấy đã khôi phục lý trí chưa, vẫn cho mình là hung thủ thật sao?
Không được!
Anh nên nói cho cô biết, cô là vô tội!
“Cảm ơn!” Cố Mạc chân thành nói cảm ơn với cảnh sát, sau đó vội vã rời đi.
Lúc trở lại bệnh viện, nhìn thấy Cố Nhiên và Giai Tuệ đi ra khỏi phòng bệnh, anh lập tức đi qua: “Tiếu Nhiễm tỉnh chưa?”
“Anh cả, anh còn sống?” Cố Nhiên nhìn thấy dù sắc mặt của Cố Mạc nhợt nhạt, lại coi như có tinh thần, liền cười trêu chọc.
Cố Mạc lạnh lùng nhìn Cố Nhiên: “Em hi vọng anh chết à?”
“Thay trời hành đạo.” Cố Nhiên trêu tức cười nói.
Cố Mạc khẽ hừ một tiếng, liền đẩy Cố Nhiên ra, xông vào phòng bệnh.
“Anh cả, Tiếu Nhiễm nói không muốn thấy anh.” Vương Giai Tuệ còn muốn gọi anh lại, đã bị Cố Nhiên ngăn cản.
“Đi rồi, sức khoẻ chị dâu nhỏ khôi phục không tệ, là thời gian nên để cho hai người nói chuyện.” Cố Nhiên vừa ôm Vương Giai Tuệ rời đi, vừa nói
“Em sợ Tiếu Nhiễm nổi giận.” Vương Giai Tuệ lo lắng nói.
“Không cần quá lo lắng. Chuyện của hai người họ chỉ có hai người tự giải quyết.” Cố nHiên nói xong, liền kéo Vương Giai Tuệ đi vào thang máy.
Anh cả dẫn theo bảo vệ đến, chứng tỏ ở đây tạm thời không cần hai người họ.
...
tiếu Nhiễm ngồi trên giương bệnh, nhìn nhẫn kết hôn trên tay đến ngẩn người....
“Nha đầu.” Cố mạc cẩn thận gọi cô.
Cô còn đeo nhẫn kết hôn, nói rõ cô vẫn còn để ý đến anh, còn yêu anh.
Anh có chút vui sướng.
Nghe thây âm thanh của Cố Mạc, Tiếu nhiễm lập tức rơi nước mắt, ngẩng đầu: “Ra, em không muốn thấy anh.”
“Nha đầu, anh chỉ nói mấy câu rồi đi.” Cố Mạc ngồi xổm trước mặt Tiếu Nhiễm, nắm tay cô, nghiêm túc nói.
Tiếu Nhiễm muốn rút tay ra, lại bị anh nắm lấy, tránh không thoát.
“Nói mau, nói xong đi nhanh lên.” Cô nỗ lực vũ trang cho trái tim mình, lạnh lùng ra lệnh.
“Nha đầu, anh có hai tin tức không tính là vui muốn nói cho em biết.” Cố Mạc nắm chặt tay Tiếu Nhiễm, trầm đau nhấp môi mỏng. “Ba chết là do Tiếu Lạc gây ra, là cô ta tiêm một lương in su lin quá liều cho ba.”
“Tiếu lạc?” Nghe thấy Cố Mạc nói, Tiếu Nhiễm lập tức phẫn nộ ngồi thẳng người: “Tôi đi xé xác cô ta?”
“Cô ta trốn rồi. Cảnh sát đang phát lệnh truy nã cô ta.” Cố Mạc vội vàng đè Tiếu Nhiễm lại, nghiêm túc nhìn cô.
“Còn có một việc, em phải nghe nghiêm túc.”
“Chuyện gì?” Tiếu Nhiễm nghi ngờ nhìn Cố Mạc.
Chẳng lẽ còn có chuyện quan trọng hơn chuyện tìm ra được hung thủ hại chết ba.
Vẻ mặt Cố Mạc nghiêm trọng như thế là vì sao?
“Bác gái chết không liên quan đến em. Em không phải là hung thủ.” Cố Mạc cẩn thận quan sát vẻ mặt của Tiếu Nhiễm, sợ cô vì bị thôi miên mà không thể khống chế được.
“Chính là cái đó?” Tiếu Nhiễm cay đắng cười.
“Em nhớ ra rồi?” Cố Mạc cẩn thận nói.
“Nhớ hay không có ý nghĩa gì sao? Cố Mạc, mặc kệ hôm nay anh muốn nói gì với em, em cũng sẽ ly hôn với anh.” Tiếu Nhiễm kiên định nhìn anh.
Nhìn vẻ mặt của Cố mạc, hẳn là anh đã biết tất cả.