“Không sao cả. Dù sao đã muốn từ bỏ rồi, không bằng cởi mở tiếp tục tìm kiếm người tiếp theo.” Tân Viễn Chu thoải mái cười nói.
“Người không được như ý, giúp tôi bắn pháo hoa đi.” Tiếu Nhiễm chỉ vào đống lớn pháo hoa cách đó không xa lắm nói.
“Được!” Tần Viễn Chu xăn tay áo lên, lấy bật lửa ra, cùng Tiếu Nhiễm châm pháo hoa.
Nhìn pháo hoa đầy trời, Tiếu Nhiễm đột nhiên khóc lớn.
Tần Viễn Chu nhanh chóng quay người lại, ôm Tiếu Nhiễm vào ngực, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng cô vừa nói:”Khóc đi, khóc thật thống khoái. Rồi ngày mai lại tiếp tục sống!”
“Tôi biết, tất cả đều là lỗi của tôi. Tôi là đao phủ! Tôi hủy diệt cả một gia đình. Tôi không có tư cách xin được tha thứ. Nhưng tôi rất yêu Cố Mạc!” Tiếu Nhiễm thương tâm muốn chết nói.
Những lời này, cô không thể nói với người thân, bởi vì sợ bọn họ lo lắng.
Bởi vi Tần Viễn Chu là một người xa lạ, cô mới có thể không cần kiêng kị gì mà nói ra.
“Không trách cô. Nếu Cố Mạc cố chấp vô tâm như vậy sẽ tạo ra bi kịch, anh ta không đáng để cô yêu. Vui vẻ lên một chút, nếu anh ta không quý trọng cô, Thượng đê nhất định sẽ mang đến cho cô người thực sự trân trọng cô. Không phải Cố Mạc không tốt, có lẽ là do không thích hợp. Giống tôi và hôn thê của tôi vậy.” Tần Viễn Chu thành khẩn khuyên nhủ.
“Do không thích hợp…” Tiếu Nhiễm không khóc nữa, tâm tình nặng trĩu lặp lại lời nói của Tần Viễn Chu.
“Gọi cho Ninh Hạo đi. Cậu ta ở nhà muốn điên lên rồi.” Tần Viễn Chu lấy khăn tay ra đưa cho Tiếu Nhiễm, quan tâm nói.
“Không.” Tiếu Nhiễm nhẫn tân nói.
Cô nhận ra người mình yêu là Cố Mạc, cho nên sẽ không thể cho Ninh Hạo cơ hội. Cho dù Cố Mạc từ bỏ cô, làm cô đau khổ, Ninh Hạo cũng sẽ không là người kế tiếp, không thể. Như vậy đối với Ninh Hạo rất không công bằng! Cô không thể đem người bạn tốt nhất ra làm thuốc giảm đau được.
“Vây tôi có thể nhắn tin báo bình an cho cậu ta được không?” Tần Viễn Chu thận trọng hỏi.
Tiếu Nhiễm gật đầu một cái:”Anh nói cho cậu ấy rằng tôi rất ổn.”
Tiếu Nhiễm nói xong, ngồi xuống bên rìa.
Pháo hoa đã tắt, vừa mới nở ra rực rỡ trên không trung lập tức trở lại ảm đạm, giống như tâm trạng của cô hôm nay.
Từ thiên đường xuống địa ngục, chỉ mất khoảng thời gian như pháo hoa.
Tần Viễn Chu ngồi cạnh Tiếu Nhiễm, im lặng cùng cô.
…………
Giờ phút này, nhà họ Tiếu trên dưới náo loạn. Tiếu Bằng Trình đứng ở giữa phòng khách quát hai mẹ con Dương Nguyệt Quyên:”Các người lập tức chuyển ra ngoài cho tôi! Ngay lập tức!”
“Dựa vào cái gì?” Dương Nguyệt Quyên bất mãn kháng nghị.
“Đừng tưởng tôi không nghe ra sự châm chọc khiêu khích trong lời nói của các người. Tiếu Nhiễm bị Cố Mạc ruồng bỏ, nhưng nó còn có người ba này!” Tiếu Bằng Trình tức giận trừng lớn ánh mắt.
“Tôi biết trong lòng ông chỉ có Tiếu Nhiễm.” Dương Nguyệt Quyên bất mãn sẵng giọng.”Tôi và Tiếu Lạc trong mắt ông chỉ rống như cỏ rác.”
“Tự mình gây ra nghiệp chướng đừng hòng sống yên ổn!” Tiếu Bằng Trình giận dữ trừng mắt nhìn Dương Nguyệt Quyên.
Ông cũng muốn đối tốt với Dương Nguyệt Quyên, nhưng gần đây những việc bà gây ra làm cho ông thất vọng vô cùng. Tiếu Nhiễm là bảo bối của ông, bất kể ai làm nó tổn thương, ông cũng sẽ không tha thứ. Cho dù đó có là vợ và con gái ông!
“Tôi sẽ không đi!” Dương Nguyệt Quyên dựa vào ghế sô pha, khóc lóc om sòm nói,”Tiếu Bằng Trình, tôi và Tiếu Lạc không phải là món đồ chơi để cho ông thích vứt đi thì vứt! Tôi đã bước vào nhà này, thì đó chính là nhà của tôi! Ai cũng đừng hòng đuổi tôi đi! Tiếu Lạc là con gái ruột của ông, nuôi nấng nó chính là nghĩa vụ lớn nhất của ông!”
“Bà…bà…..” Tiếu Bằng Trình phun ra một ngụm máu, tức giận đến mặt mày xanh mét.
“Tức giận như vậy sao? Tôi cũng không muốn bức chết ông. Tôi và Tiếu Lạc còn trông cậy vào ông nuôi sống nữa.” Dương Nguyệt Quyên giả mù sa mưa đỡ lấy Tiếu Bằng Trình.