Bên ngoài cửa bắc thành Đại Lý.
Hắc Kỳ Quân và quân đội Nam Yến hòa vào một chỗ. Ngay từ lúc đầu song phương đã không có chém giết thảm thiết. Quân đội Nam Yến thì muốn ngăn cản Hắc Kỳ Quân vào thành, còn Hắc Kỳ Quân thì muốn mau chóng tiến vào trợ giúp Phương Giải. Cho nên song phương chém giết rất trực tiếp, đội ngũ vừa va chạm vào nhau liền giống như một cỗ máy xay thịt.
Không hề nghi ngờ rằng, về kinh nghiệm chiến trận, quân thủ thành Đại Lý đã vài chục năm chưa từng chiến đấu, không thể bằng được Hắc Kỳ Quân. Tuy quân thủ thành Đại Lý được trang bị đầy đủ và huấn luyện thường xuyên, với lại tham gia quân ngũ đã mấy chục năm. Mà Hắc Kỳ Quân mới tổ chức và thành lập được vài năm, thậm chí trong một binh đoàn, các binh lính với nhau còn chưa quen thuộc.
Nhưng đó không phải tiêu chuẩn phán định thắng bại.
Dù lính thủ thành của Đại Lý có kinh nghiệm mấy chục năm, nhưng không có kinh nghiệm chiến đấu thì vẫn là kẻ yếu. Mà Hắc Kỳ Quân là một đường chém giết tới đây, mỗi người đều nồng nặc mùi máu tươi trên người.
Hơn nữa Hắc Kỳ Quân có chuẩn bị mà tới. Còn quân coi giữ thành Đại Lý gấp gáp ra khỏi thành. Binh lính Hắc Kỳ Quân đang chờ ngày này, mà quân coi giữ thành Đại Lý còn chưa chuẩn bị chiến đấu. Trên thực tế, không phải là bọn họ không nghĩ ra khỏi thành quyết chiến với Hắc Kỳ Quân. Từ trước tới nay sách lược của Mộ Dung Sỉ là thủ vững. Bởi vì Mộ Dung Sỉ xác định Phương Giải sẽ không giằng co ở một chỗ quá lâu. Hiện tại Đại Tùy nội loạn, thế lực khắp nơi giao chiến. Nếu Phương Giải trì hoãn nơi này quá lâu, khó tránh khỏi mất đi cơ hội tranh bá Trung Nguyên.
Kỳ thực suy nghĩ của y là đúng, cho nên Phương Giải mới vội vã quyết chiến.
Đội ngũ tiến vào thành như hai con mãnh thủ thời hồng hoang, khiến cho phong vân phải biến sắc.
- Phá địch! Cứu chủ!
Kỳ Lân và Nhiếp Tiểu Cúc mang theo thân binh doanh dưới trướng Phương Giải xông lên đầu. Đây đều là tinh nhuệ được lựa chon từ trong Hắc Kỳ Quân, mỗi người là một cỗ máy giết người, trải qua vô số trận chiến, cho dù đao trong tay bọn họ không sắc bén bằng đao trong tay kẻ địch, nhưng uy lực là tuyệt đối.
Nhiếp Tiểu Cúc lại lần nữa cầm lên trảm mã đao to như cái ván cửa. Y cũng không còn bộ dáng nhăn nhó như ngày bình thường. Lúc này y biến thần chiến thần, chuôi trảm mã đao này mỗi lần vung lên đều chém chết một mảng quân địch. Trước người y, rơi đầy chân đứt tay cụt.
Thân binh doanh của Phương Giải tạo thành một trận hình hình trùy sắc bén, đi đầu là Nhiếp Tiểu Cúc và Kỳ Lân, giống như hai mũi tên xuyên thủng phòng tuyến của kẻ địch. Ở phía sau hai người bọn họ là mười Cấp Sự Doanh tinh nhuệ do Xuân Cô cầm đầu, áo giáp vàng, đại mạch đao, giống như mười vị sát thần hàng lâm thế giới, khiến cho người ta sợ hãi.
- Xông về phía trước!
Kỳ Lân lớn tiếng hô một câu. Theo tiếng hô của y, binh lính của thân binh doanh chỉnh tề bước về phía trước, mạch đao trong tay bọn họ chỉnh tế chém xuống, quân đội Nam Yến ngăn cản trươc mặt họ rụng từng tầng từng tầng. Một bước vung đao, một bước giết người.
Quân đội Nam Yến ở phía trước còn rất dầy. Mỗi một bước về phía trước của thân binh doanh đều phải xử lý một mảng kẻ thù. Bọn họ đều biết chủ soái đang bị vây khốn đằng sau cánh cửa. Cho nên bọn họ hiểu mình phải làm gì. Chính là đi về phía trước, không ngừng đi về phía trước.
Đao lên, chém xuống
Đầu người rơi.
- Xông về phía trước!
Kỳ Lân cứ hô một tiếng, binh lính phía sau lại tiến về phía trước một bước, đội ngũ chỉnh tề, chém giết chỉnh tề, khiến cho binh sĩ Nam Yến cảm giác như mình phải đối diện với một con quái thú có vô số răng nanh, căn bản là không thể phá được. Lúc đội hình phía trước của quân đội Nam Yến bị thân binh doanh tiêu diệt sạch sẽ, Kỳ Lân chỉ đồng côn về phía trước, hô to:
- Giết xuyên qua trận hình địch!
Trận hình phía trước của quân đội Nam Yến là bài bản nhất. Phòng ngự quy củ như vậy không chỗ nào yếu kém, bởi vì đây là trận hình đã được hoàn thiện sau vô số lần chỉnh sửa. Nhìn tuy đơn giản, nhưng kỳ thực rất kiên cố.
Xuyên thủng được tầng thứ nhất kiên cố này, tuy quân đội Nam Yến phía sau vẫn còn dày đặc nhưng đã yếu hơn nhiều. Đội ngũ phía sau đã không còn lá chắn và binh khí dài như phòng tuyến phía trước, cho nên thân binh doanh của Hắc Kỳ Quân đột phá cũng nhanh hơn.
Hai người là Kỳ Lân và Nhiếp Tiểu Cúc giống như hai cái đầu của một con cự long, không ngừng cắn nuốt kẻ thù trước mặt. Con rồng hai đầu với khí thế không thể ngăn cản xuyên thủng phía sau quân đội Nam Yến, giống như con dao đâm thủng miếng vải, một khi xuất hiện vết rách, thì không thể ngăn cản vết rách càng ngày càng lớn.
- Nhìn thấy cửa thành rồi!
Kỳ Lân chỉ côn đồng về hướng cửa thành:
- Chủ Công chính đang ở đó chờ các ngươi! Nếu muốn đi qua phải dựa vào đao trong tay các ngươi rồi. Giết người mà thôi, giống như điều các ngươi làm trước kia, khiến tất cả kẻ địch chết là đủ rồi!
- Vượt qua trận hình địch!
Y rống lên một tiếng, binh lính của thân binh doanh cũng rống lên theo y, rồi bắt đầu tăng tốc độ. Lúc mới tấn công phòng tuyến của kẻ thù, thân binh doanh dựa vào là sự phối hợp hoàn mỹ. Hiện tại, phòng ngự ở trước mặt bọn họ đã trở nên rời rạc. Bọn họ đã không còn bước từng bước chỉnh tề nữa rồi, mà là chuyển sang chạy.
Trên tường thành.
Người nước ngoài đang chuẩn bị nã pháo, thì bị tướng thủ thành Nam Yến ngăn cản. Y đẩy người nước ngoài ra, giận dữ nói:
- Binh lính của ta vẫn còn ở bên ngoài!
Người nước ngoài kia không hiểu y nói gì, nhưng sợ hãi khi nhìn ánh mắt của y, đành phải tức giận lui xuống.
Trên tường thành không có tiếng pháo vang, nhưng ở bên trong cửa thành một ổ pháo lại vang lên.
Châm hỏa pháo là thủ lĩnh người nước ngoài Ba Tư Khoa Phu. Lúc tới nơi này y mang theo sự kiêu ngạo. Lúc thử bắn pháo ở trước mặt Hoàng Đế Nam Yến Mộ Dung Sỉ, thậm chí y còn khinh thường người ngồi trên ghế rồng kia. Theo y, người ở đây đều gầy yếu, không đáng tôn kính. Hôm nay, y mang theo sự sợ hãi châm ngòi nổ, bởi vì nam tử mặc áo bào đen trước mặt khiến trong lòng y sợ hãi, lúc châm ngòi, bàn tay y run rẩy.
Ầm ầm!
Đạn pháo bắn thẳng tới hướng Phương Giải.
…
…
Trong khoảnh khắc pháo nổ, Ba Tư Khoa Phu bắt đầu cầu nguyện, cầu nguyện thiên thần phù hộ, khiến cho người Hán kia bị pháo nổ tan tành. Chỉ khi người Hán kia chết, Ba Tư Khoa Phu mới quên đi sợ hãi. Đế quốc Agoda có một câu ngạn ngữ rằng, chỉ có dùng hết sức giết chết ma quỷ trong lòng, thì nó mới không dọa ngươi được nữa.
Ba Tư Khoa Phu đang làm như vậy.
Y mong đợi nhìn thấy cảnh Phương Giải nổ tan tành.
Nhưng, y thất vọng rồi.
Trong chớp mắt đạn pháo đã tới trước người Phương Giải. Phương Giải mới ngồi thẳng lên, lập tức vung hai tay tiếp đón. Trong khoảnh khắc tiếp xúc với đạn pháo, hắn quay một vòng, đạn pháo kia ở trong lòng bàn tay của hắn cũng quay một vòng, sau đó rời khỏi tay hắn, bay về một hướng khác.
Có lẽ, đây là người đầu tiên thay đổi quỹ đạo của đạn pháo từ khi pháo được sinh ra. Nếu chuyện này truyền tới đại dương bên kia, nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn.
Ở trong mắt người tây dương, đây là chuyện không có khả năng!
Nhưng với người tu hành Trung Nguyên, bọn họ dùng hành động để chứng minh có thể!