Chẳng hạn như tu sửa thành Phan Cố, dù không có tác dụng gì, nhưng Phương Giải vẫn không cho rằng đó là một việc vô bổ.
Lúc ở Hoàng Dương Đạo, Phương Giải nhìn như mỗi ngày chỉ để ý huấn luyện Sơn Tự Doanh, kỳ thực hắn âm thầm phái phi ngư bào điều tra dân tâm và địa thế của nơi này. Bởi vì lúc đó, Phương Giải cũng đã tính toán ngày sau lập căn cơ ở Hoàng Dương Đạo rồi. Cho nên mới có chuyện Ngô Nhất Đạo di dời xưởng của hắn tới núi Chu Tước ở Hoàng Dương Đạo. Lưu lại trong thành Trường An chẳng qua chỉ là một xưởng thợ may mà thôi.
- Nơi này là núi Chu Tước.
Phương Giải chỉ vào bản đồ, nói:
- Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, thì người ta an bài ở đó đã xây dựng xong sơn trại rồi. Nơi này cách trị thành của Hoàng Dương Đạo ít nhất bảy tám trăm dặm. Do hơi vội vã, nên sơn trại mới chỉ xây được ở hình dáng bên ngoài, tuy nhiên vẫn tốt hơn là khi chúng ta tới mới xây.
Lúc này Tôn Khai Đạo mới nhớ tới:
- Tướng quân Thôi Trung Chấn phụng mệnh xuôi nam, chính là đốc thúc xây dựng sơn trại?
Phương Giải gật đầu:
- Đúng vậy, lúc trước ta bảo y dẫn người tới Hoàng Dương Đạo, vốn là để tìm hiểu hành tung của quân đội La Diệu. Về sau nghĩ lại, La Diệu rời khỏi Hoàng Dương Đạo, thì nơi đó trở nên trống không, có thể sống yên được. Cho nên ta không bảo y trở về, mà phân phó giả làm cường đạo, chiếm núi Chu Tước làm căn cứ, bức bách những gia đình giàu có gần đấy rời đi, không cho phép ai tới gần. Sau đó thì xây dựng doanh trại ở dưới chân núi.
- Thuộc hạ đã hiểu.
Tôn Khai Đạo nghĩ một lúc rồi nói:
- Đại tướng quân lệnh cho Thôi tướng quân giả làm sơn tặc dọa dân chúng gần đó rời đi, về sau lại có Tán Kim Hầu trợ giúp, tất nhiên không thiếu thợ thủ công. Với năng lực của Hàng Thông Thiên Hạ, xây dựng sơn trại ở chân núi cũng không phải là việc khó khăn gì.
Phương Giải gật đầu:
- Ta muốn hỏi ngươi là, sau khi tới núi Chu Tước rồi, chúng ta nên phát triển như thế nào? Tuy núi Chu Tước kéo dài trăm dặm, nhưng nếu không phát triển, thì chỉ là một mã tặc có quy mô lớn mà thôi.
- Hướng tây nam!
Tôn Khai Đạo chỉ về phía nam núi Chu Tước, nói:
- Biên giới phía nam núi Chu Tước là nơi xa nhất ở phía tây nam của Hoàng Dương Đạo. Bởi vì cách một núi lớn lại ít liên lạc với bên ngoài, nên không có ai chú ý tới nơi này có một khu vực rộng lớn tươi tốt rộng hàng nghìn dặm. Do nơi này giao thông bế tắc, nên cơ hồ không có dân chúng, tuy vẫn là vùng đất lệ thuộc Đại Tùy, nhưng ngay cả một cái huyện cũng không bố trí ở đây…Có thể biến nơi này thành đồn điền, rồi chiêu mộ binh lính vừa làm ruộng vừa luyện binh.
- Giống như là trồng rau hẹ vậy…
Tôn Khai Đạo chỉ chỉ bản đồ, vẻ mặt hưng phấn nói:
- Luyện được một đám binh lính, gieo trồng được lương thực trong mấy quý. Cứ thế lặp lại, liên miên bất tận.
Phương Giải nhìn vẻ mặt tươi rói của Tôn Khai Đạo, trong lòng cười cười. Hắn làm sao không nhìn ra được phía tây nam của núi Chu Tước là một nơi tốt,, hắn cũng đã phái một đám người tới đó khai hoang rồi. Hắn chỉ là không muốn Tôn Khai Đạo mất đi sự tự tin mà thôi. Người này là một tài năng có thể sử dụng, nhưng nếu khiến y mất đi tự tin, vậy thì tài năng này liền thui chột.
…
….
Nếu như nói hiện tại Tây Bắc còn có người dám ngăn lại đội kỵ binh bảy vạn người được trang bị tới tận răng cộng thêm không dưới một vạn dân phu mới chiêu mộ được ở ven đường, thì đó không phải là dũng sĩ, mà là ngu ngốc. Nhưng chuyện ly kỳ như vậy, lại thực sự tồn tại trên thế giới này.
Lúc đi qua nơi từng là tây đại doanh của phản quân Lý Viễn Sơn, kỵ binh du kỵ mở đường không ngờ lại bị một sơn tặc ngăn lại. Khu vực núi Hầu Vũ này từ trước tới nay có nhiều điêu dân, nhưng điêu tới mức này thật khiến người ta mở rộng tầm mắt. Đám sơn tặc mấy nghìn người này chắc chỉ thấy kỵ binh mấy trăm người dò đường, tưởng rằng là một đội đi riêng lẻ, nên mới ngăn cản ở quan đạo rồi kêu gào giao ra binh khí và ngựa liền thả cho một con đường sống. Kết quả là mấy trăm kỵ binh này chẳng thèm để ý tới.
Đám sơn tặc giận dữ, ngăn cản trên quan đạo không chịu tránh ra. Xem tư thế, là không chết không ngớt.
Kết quả.
Lúc đội kỵ binh liên miên bất tận từ phía sau đi tới, cũng không biết có bao nhiêu sơn tặc bị dọa đái ra quân. Chỉ biết là lúc ấy cái tên râu quai nón tự xưng là Vũ Dũng Đại Đương gia kia sợ tới hai chân mềm nhũn, các tiểu đệ phía sau muốn chạy trốn, nhưng đã bị du kỵ binh lùa trở về.
Đối với những tên sơn tặc này, Phương Giải ngay cả thẩm vấn cũng không làm, trực tiếp nói một chữ.
Giết!
Kỵ binh nhào tới như lang như hổ, đại khai sát giới trong thung lũng. Ngoại trừ thanh niên dưới hai mươi và người già trên năm mươi ra, còn đâu đều bị chém chết.
Trác Bố Y có chút khó hiểu. Thời gian qua Trác Bố Y chỉ mải mê suy nghĩ những lời khuyên của Trung Thân Vương, rất ít đi ra ngoài. Lúc nghe thấy Phương Giải hạ lệnh tru sát sơn tắc, y có chút không đành lòng, vì thế đi lên xe ngựa của Phương Giải.
- Giác Hiểu.
Trác Bố Y ngồi xuống đối diện Phương Giải, trầm mặc một lúc rồi mở miệng nói:
- Ta cảm thấy ác khí trên người ngươi càng ngày càng nồng rồi. Đám sơn tặc này dù tai họa một phương, nhưng chưa hẳn người nào cũng đáng chết. Tuy ngươi đã tha cho những thiếu niên và người già, nhưng vẫn giết nhiều lắm. Ta biết rằng những người đó hơn nửa từng là phản quân dưới trướng của Lý Viễn Sơn, trong tay cũng có nhiều nợ máu, nhưng vẫn cảm thấy giết người như vậy có chút qua loa.
Phương Giải cười cười, rót một chén trà cho y.
- Ta hiểu ý của tiên sinh. Tiên sinh lo ác khí của ta quá nồng sẽ mất đi bản tâm.
- Đúng vậy.
Trác Bố Y gật đầu.
Phương Giải đưa chén trà nóng cho y, nghĩ một lát rồi hỏi:
- Tiên sinh cho rằng, ta sắp đi làm chuyện gì?
Trác Bố Y ngẩn ra:
- Tuy ta không tham dự chuyện trong quân, nhưng cũng biết ngươi chuẩn bị khai thác một phương. Dưới trướng của ngươi có nhiều tướng sĩ như vậy, cho dù ngươi không có suy nghĩ đó thì cũng không được. Chỉ là ta cảm thấy, nếu có thể giết chóc ít đi một chút thì tốt.
Phương Giải chậm rãi:
- Tiên sinh nói sai một điểm, trước kia có lẽ ta không có suy nghĩ đó, nhưng hiện tại nhất định phải có. Tiên sinh cho rằng ác khí của ta quá nồng, kỳ thực là ta cố ý. Tiên sinh không thích việc quân vụ, cũng không thích tranh đấu triều đình, nhưng tâm tư của tiên sinh sáng như gương, hẳn là nhìn ra được binh lính của ta thiếu nhất là thứ gì.
- Thiếu cái gì?
Trác Bố Y nghĩ một lát rồi lắc đầu:
- Binh lính tinh nhuệ, lương thực đầy đủ, ta không biết thiếu cái gì.
- Thiếu sát khí.
Phương Giải chân thành nói:
- Chắc tiên sinh không nghĩ qua, ta sắp phải bước trên con đường nào. Ta dẫn binh trêu chọc người Bắc Man, là vì bồi dưỡng sát khí cho binh lính. Vừa rồi ta hạ lệnh giết hơn nửa sơn tặc, vẫn là vì để cho binh lính cảm nhận được sát khí đó. Ta phải để bọn họ thích ứng một việc…kẻ nào cản trở phía trước, liền giết kẻ đó. Nếu không có sát khí như vậy, thì muốn khai thác một phương chẳng phải là trò cười sao? Cho dù ta có nắm giữ mười vạn binh lính thì có ích lợi gì? Nếu ngay cả đao bọn họ cũng không dám chém xuống, vậy thì huấn luyện cũng vô ích mà thôi.
- Hiện tại ta để bọn họ thấy nhiều máu, là về sau khi lên chiến trường gặp phải chém giết thật sự, bọn họ sẽ không sợ máu. Nếu tâm ta mà độc hơn, thì đã không hạ lệnh thả thanh niên và người già rồi. Binh giả là hung khí chí hung thiên hạ, ta còn cần phải nuôi dưỡng thêm cái hung khí đó.
Trác Bố Y trầm mặc, sau đó gật đầu:
- Quả thực ta không nghĩ tới điều đó, cũng không biết về mấy thứ đó. Có lẽ ngươi đúng, nhưng với ta mà nói vẫn không thích ứng. Ta hiểu ý của ngươi, khiến binh lính càng ngày càng hung hãn, thì lúc đi lên chiến trường, cơ hội sống sót của bọn họ mới càng cao.
- Đúng vậy.
Phương Giải gật đầu.
- Ta đi đây.
Trác Bố Y trầm mặc một lúc, bỗng nhiên nói:
- Chinh chiến thiên hạ, quả thực không phải là điều ta mong muốn.
Phương Giải khẽ nhíu mày, ngồi thẳng người lên, hỏi:
- Tiên sinh muốn đi đâu?
- Núi Thanh Nhạc.
Trác Bố Y cười cười:
- Kỳ thực không có chuyện ngày hôm nay, ta vẫn muốn cáo từ. Lòng ta ở sơn dã, ở trong quân đội sẽ khiến tâm tính càng ngày càng loạn. Ngày đó những lời của Trung Thân Vương tạo cho ta xúc động rất lớn, cho nên ta tính toán tới Nhất Khí Quan mược đọc điển tịch Đạo tông, hy vọng có thể thu hoạch được lợi ích. Ngươi lãnh binh nuôi dưỡng sát khí, mà ta muốn ngộ đạo nuôi dưỡng tinh khí.
Phương Giải nghĩ một lát, cởi một miếng ngọc bội trên người xuống, sau đó nhấc bút viết mấy chữ lên đó. Nguyên khí thiên địa tụ vào mực nước, mấy chữ nhỏ có thể nhìn thấy rõ ràng, cũng không thể nào xóa đi được.
“Giác Hiểu tặng thầy tốt bạn hiền”
Phương Giải trịnh trọng thi lễ:
- Chúc tiên sinh sớm ngày thành đại đạo.
Trác tiên sinh nhận lấy miếng ngọc bội, cười nói:
- Đạo của ngươi là giang sơn, đạo của ta là nhân lực. Ta và ngươi đều muốn đắc đạo nên mới tu hành. Chỉ có điều con đường khác nhau mà thôi. Tuy ta và ngươi định trước sẽ mỗi người một ngả, nhưng vĩnh viễn là bằng hữu…Mong được gặp lại ở Trường An.
Phương Giải ngẩn ra, sau đó trịnh trọng thi lễ.