Đây thật sự là trùng hợp hay là thiên ý?-Không nói ngoài lề! Ta đến vì đạo tông!Sau khi Trương Dịch Dương và những đạo tông quan chủ thi lễ với nhau thì nhìn về phía Phương Giải, nói:
- Ngươi muốn chỉnh hợp đạo tông đây là chuyện tốt, nhưng vào lúc này mà chỉnh hợp đạo tông cũng không phải là chuyện tốt.
Nếu có một ngày giang hồ suy bại, tội lớn như vậy ngươi có gánh nổi không?Phương Giải chấn động, theo bản năng nhìn về phía Trương Dịch Dương.Tâm tư mà hắn muốn chỉnh hợp đạo tông nhưng Trương Dịch Dương lại nhìn thấu rồi.-…-…Trong gian phòng, sau khi Trương Dịch Dương quét mắt nhìn Phương Giải một cái thì đột nhiên nói:-Vứt bỏ ân oán trước đây giữa ta và ngươi, ngươi không cần cảm tạ ta gì cả, cũng có thể hận ta! Những thứ này sau này nói tiếp, hiện giờ điều mà ta muốn biết là ý tưởng của ngươi sau khi chỉnh hợp đạo tông là gì? Ta đoán, ngươi sẽ mượn lực lượng giang hồ để bình loạn, định thế?Phương Giải cũng không có gì giấu diếm, nói:-Vâng! Hiện giờ cường địch đang ở trước mặt, nếu như không có sự hỗ trợ của lực lượng giang hồ thì vãn bối không có gì nắm chắc khi chỉ dựa vào sức của Hắc Kỳ quân mà đánh bại được cường địch.
Cứ coi như vãn bối có thể thì sau khi đánh bại được người Mông Nguyên và người nước ngoài thì Hắc Kỳ quân chắc chắn sẽ bị tổn thất lớn.
Đến lúc đó những thế lực khác của Trung Nguyên sẽ thừa cơ dựng lên, cục diện tất nhiên sẽ khó có thể điều khiển.Trương Dịch Dương hỏi:-Nhưng ngươi đã từng nghĩ chưa? Sau hai trận đại chiến, lực lượng giang hồ sẽ trở nên yếu ớt đến nhường nào? Trên thảo nguyên, phật tông căn bản không đơn giản như bề ngoài.
Ban đầu, sau khi Tây Hành mặc áo trắng đi rồi không quay lại, tu vi của hắn cũng không thể quay lại, trong phật tông rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì? Nếu như kẻ tu hành phật tông trong đại quân Mông Nguyên và kẻ tu hành của Trung Nguyên đại chiến thì còn có bao nhiêu người có thể còn sống sót?-Sau khi những người này còn sống thì còn phải đi theo ngươi đến Đông Cương giao đấu với người nước ngoài.
Theo như ta biết, người nước ngoài có hỏa khí rất đặc biệt có thể đục thủng nội kình của người tu hành, kể cả đại tu hành cũng không đỡ được.
Hỏa khí là cái chết, tổn thất hư hỏng còn có thể tái tạo nhưng người chết thì có thể sống lại được không? Một người tu hành, muốn có thành tựu thì ít nhất cũng mất mười năm luyện công, một khi người tu hành ồ ạt tham chiến, điều đó đối với giang hồ mà nói là một trận đại họa.Phương Giải lắc đầu:
- Người tu hành không tham chiến, đây mới là trận đại họa với thiên hạ.Phương Giải hỏi:
- Chân nhân có từng nghĩ, nếu như người nước ngoài có được thiên hạ Trung Nguyên thì chuyện đầu tiên bọn chúng muốn làm là gì?Sau khi Trương Dịch Dương trầm mặc một hồi thì trong ánh mắt bỗng nhiên hiện ra thần sắc khác thường:-Tàn sát người tu hành?Phương Giải gật đầu:-Một khi người nước ngoài chiếm được Trung Nguyên thì chuyện đầu tiên chúng làm là tàn sát người tu hành.
Người nước ngoài thật sự có hỏa khí có thể giết người tu hành nhưng số lượng của thứ đó không nhiều, chỉ là bên cạnh những tướng lĩnh người nước ngoài có thân phận quan trọng mới được trang bị.
Vãn bối nghi ngờ, đó là lực lượng đặc thù của vẫn thạch.
Vẫn thạch là thứ ở thế giới bên ngoài, cứ coi như người nước ngoài thu thập được nhiều thì dù sao cũng có hạn.
Nếu như vãn bối là Hoàng đế người nước ngoài Reimann thì sẽ thừa dịp vẫn thạch vẫn còn mà tận lực giết hết người tu hành.-Vẫn thạch?Trương Dịch Dương không hiểu lắm với cách nói của Phương Giải.-Đúng!Phương Giải gật đầu:-Vãn bối từng giao đấu với pháp sư của người nước ngoài.
Bề ngoài thì thấy thủ đoạn mà gã thực hiện không khác biệt lắm so với người tu hành nhưng điều khác biệt lớn nhất trong đó là kẻ tu hành dựa vào lực tu vi của bản thân thay đổi hoàn cảnh thiên địa còn pháp sư thì dựa vào sức mạnh đặc biệt của vẫn rhạch.
Trước khi tấn công Trung Nguyên, Reimann chắc chắn đã tìm hiểu kỹ về người tu hành ở Trung Nguyên, vì vậy hắn mới nghĩ đến pháp này và cũng tìm được vẫn thạch có thể phá hỏng nội kình bảo hộ cho kẻ tu hành, sau đó chế tạo ra đạn dược hỏa khí tấn công.Trương Dịch Dương gật đầu:-Nếu là như vậy thì giải thích được thông suốt.Phương Giải tiếp tục nói:-Vì vậy, vũ khí thật sự có thể gây tổn thương đến người tu hành không nhiều, hơn nữa lại tập trung bên cạnh những người nước ngoài quyền quý.
Trên chiến trường, họ không có nhiều thiên thạch quý báu để dùng, nếu như nói ‘đại họa’, hai chữ này vãn bối không thể phản bác thì chiến thế này nhất định sẽ có người tu hành chết.
Nhưng nếu như nhẫn nhịn thì đội quân của người nước ngoài sau khi tấn công vào Trung Nguyên sẽ dần dần tiêu diệt người tu hành.
Đến lúc đó, người tu hành muốn đoàn kết lại phản kháng thì sẽ khó hơn so với hiện tại gấp bao nhiêu lần?Trương Dịch Dương trầm mặc hồi lâu, sau đó thở dài một tiếng:-Nếu như ngươi bại?Phương Giải ngồi thẳng người chân thành nói:-Nếu như vãn bối bại thì người tu hành mới thật sự phải đối mặt với một trận đại họa.Trương Dịch Dương không tự chủ được nghĩ tới những lời mà khi Bạch y nhân nói khi rời khỏi núi Võ Đang.
Bạch y nhân bảo gã không nên quản nhiều chuyện thế sự mà giữ vững núi Võ Đang này là đủ rồi.
Hôm đó Bạch y nhân cũng nói, lần này đối với Trung Nguyên là một tai họa lớn nhưng tai họa tránh không được, trốn không xong nên chỉ có thể đối mặt.
Trương Dịch Dương vẫn không lý giải được vì sao Bạch y nhân lại bảo gã phải giữ vững núi Võ Đang nhưng bây giờ nghe thấy những lời này của Phương Giải thì gã bỗng nhiên hiểu được rồi.Đây không phải là chiến tranh của một người mà cả giang hồ đều phải đối mặt.
Bạch y nhân sở dĩ bảo gã trông coi núi Võ Đang đó là vì suy tính đến việc một khi chiến bại, có gã giữ vững núi thì có thể giữ lại cho giang hồ một tia hy vọng.‘Có lẽ lần này ta không nên đến?’Trương Dịch Dương không kìm nổi hỏi chính mình một tiếng.Gã không biết câu trả lời.Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phương Giải, gã đột nhiên thấy tầm nhìn của mình vẫn không bằng người trẻ tuổi trước mặt mình đây.
Gã vốn cho rằng mình đứng ở tầm cao, tầm nhìn xa hơn nhiều so với những người khác.
Nhưng hôm nay, gã phát hiện ra, tầm nhìn của người trẻ tuổi này còn xa hơn cả mình.
- Giang hồ sẽ diệt sao?Gã thì thào một câu.-Không!Phương Giải lắc đầu, giọng điệu rất nhẹ nhưng ngữ khí rất nặng:
- Một loại phát triển thay thế một loại phát triển khác có lẽ không thể tránh khỏi nhưng thay thế không có nghĩa là tiêu diệt.
Thế giới của chúng ta tự chúng ta đến quyết định xem nó phát triển như nào chứ không phải là để bọn người nước ngoài quyết định.
Vì vậy trận chiến này nhất định phải thắng.
Chỉ có đánh thắng thì người quyết định mới là chúng ta.