- Vạn lão gia tử…
Phương Giải trầm mặc một lúc rồi hỏi Hạng Thanh Ngưu:
- Lúc trước cũng là người trong tập đoàn kia phải không?
Hạng Thanh Ngưu ngẩn ra, sau đó gật đầu:
- Đúng vậy, ta không ý gạt ngươi.
Phương Giải gật đầu:
- Cho nên, Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc, cũng là một trong những quân cờ của tập đoàn đó, phải không?
Sắc mặt của Hạng Thanh Ngưu biến ảo một lát, vẻ mặt có chút đau đớn, nhưng y vẫn gật đầu:
- Đúng vậy!
Phương Giải thở dài một tiếng, lắc đầu có chút bất đắc dĩ nói:
- Giờ suy nghĩ lại, thì thấy loạn cục của Mông Nguyên lại dễ thu thập hơn. Bởi vì gia tộc Hoàng Kim biết kẻ địch của mình là ai, Đại Luân Tự cũng biết kẻ địch của mình là ai. Nhưng ở Trung Nguyên, vĩnh viễn cũng không biết kẻ địch kế tiếp là ai.
- Hiện tại loạn cục đã thành, sẽ có rất nhiều người tiến vào trong mắt người đó. Bọn họ sẽ lựa chọn người thích hợp trở thành con rối của bọn họ. Phàm là người có thực lực đều được bọn họ chú ý. Ngươi cũng sẽ không ngoại lệ…
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Ta tin tưởng không bao lâu nữa sẽ có người chủ động tới tìm ngươi. Cung cấp trợ giúp cho ngươi, lương thực, thậm chí nguồn mộ lính.
Phương Giải nói:
- Sau đó lòng ta đầy vui mừng dùng lương thảo tiền bạc mà bọn họ cung cấp, bắt đầu hưng phấn gia nhập vào chiến tranh. Ôm ảo tưởng đánh bại mọi thế lực, còn cảm kích những người đó tinh mắt biết nhìn người. Nếu ta may mắn thì sẽ được càng ngày càng nhiều, nếu đen đủi thì không lâu sau sẽ trở thành một bộ xương trong loạn thế Trung Nguyên.
- Đúng vậy.
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Chính là như thế.
- Nếu ta không tiếp nhận thì sao?
Phương Giải hỏi.
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Nếu ngươi không tiếp nhận, thì bọn họ sẽ nghĩ mọi biện pháp lấy hết của ngươi đi, sau đó đưa cho một người biết nghe lời. Đối với bọn họ mà nói, bây giờ ngươi chỉ là một trong số những con rối mà bọn họ nhìn trúng, chết cũng không có gì đáng tiếc. Bởi vì thực lực hiện giờ của ngươi vẫn còn nhỏ yếu, cho nên sẽ không lấy được nhiều ưu đãi từ bọn họ. Bọn họ chỉ lôi kéo mà ngươi, cho ngươi dính chút lợi ích từ tập đoàn. Kỳ thực nó giống như đánh bạc chẳng bao giờ lo thua vậy.
Phương Giải dựa vào đằng sau:
- Nếu ta vẫn ở thảo nguyên không quay trở về.
- Không thể nào.
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Binh lính của ngươi sẽ ở chỗ này cùng ngươi suốt quãng đời còn lại mà không về? Hiện tại bọn họ cảm thấy thỏa mãn thích ý, nhưng sự thoải mái thích ý này sẽ không kéo dài cả đời. Ngươi ngăn cản bọn họ trở về, có lẽ không bao lâu nữa sẽ có người đứng ra, thay thế ngươi, trở thành tân thủ lĩnh của Hắc Kỳ Quân rồi dẫn theo bọn họ giết về Trung Nguyên.
- Ý ngươi là trong Hắc Kỳ Quân cũng có người của bọn họ?
Phương Giải hỏi.
- Hẳn là không có.
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Nhưng ngươi nên hiểu, dưới sự hấp dẫn của lợi ích lớn, bất kỳ người nào cũng có thể trở thành người của bọn họ.
- Tôn Khai Đạo, Trần Bàn Sơn, Lục Phong Hầu, Hạ Hầu Bách Xuyên…Những người này, nếu không thể dẫn theo họ tìm kiếm một tiền đồ sáng sủa, thì liệu bọn họ có trung thành với ngươi tới chết không?
Phương Giải biết Hạng Thanh Ngưu nói không sai.
- Nhất Khí Quan muốn tránh khỏi loạn thế này, căn bản là không có khả năng. Nếu không muốn Hắc Kỳ Quân của ngươi, Nhất Khí Quan của ta thành công cụ của người khác, thì không bằng hiện tại chúng ta tự làm chủ. Ba chữ ‘Nhất Khí Quan’ kia vẫn có lực ảnh hưởng, nhất là ở Giang Nam. Ngươi không cần, người khác sẽ dùng.
Hạng Thanh Ngưu nhìn vào mắt của Phương Giải:
- Hay là tới bây giờ ngươi vẫn không muốn đếm xỉa tới? Ngươi chỉ muốn dẫn theo năm vạn Hắc Kỳ Quân này tránh đi loạn thế, đợi thiên hạ thái bình thì trở về?
Phương Giải im lặng không nói.
- Không phải ngươi muốn thế nào là thế đó.
Hạng Thanh Ngưu rất nghiêm túc nói.
Hạng Thanh Ngưu lúc này, không còn lạc quan yêu đời như lúc trước nữa. Có lẽ hành trình lên Đại Luân Tự đã khiến tư tưởng của y thay đổi nhiều. Giống như là đã biến thành người khác. Trong mắt không còn sự đơn thuần, mà nhiều hơn những thứ khác.
- Ngươi nói cho ta biết.
Phương Giải nhìn Hạng Thanh Ngưu, hỏi:
- Trung Thân Vương đi về phía tây, có phải đã ước hẹn với Vạn lão gia tử không?
- Đúng vậy.
Hạng Thanh Ngưu gật đầu:
- Nhiều năm trước, sư tôn đã dự đoán được những người đó sẽ không dễ dàng để cho người của Dương gia trở nên mạnh mẽ. Nhất định sẽ nghĩ biện pháp khiến cho Đại Tùy suy sụp. Sư tôn lo lắng, một khi Trung Nguyên rối loạn, người Mông Nguyên sẽ thò một chân vào. Khoát Khắc Đài Mông Ca không giống với các Đại Hãn Mông Nguyên lúc trước, người này cực kỳ có hứng thú với văn hóa Trung Nguyên. Y vẫn khát vọng biến Mông Nguyên trở thành một quốc gia đầy lễ nghi văn hóa như Trung Nguyên. Mặc dù y là Khả Hãn Mông Nguyên, nhưng lại khinh thường tác phong thô bỉ của người Mông Nguyên.
- Vì thế sư tôn và Nhị sư huynh đã bàn bạc qua. Trước khi Đại Tùy sụp đổ, khiến cho người Mông Nguyên cũng loạn lạc. Như vậy Khoát Khắc Đài Mông Ca sẽ không còn tinh lực chú ý tới Trung Nguyên nữa, Trung Nguyên cũng thiếu đi vài phần giết chóc. Nhị sư huynh tới đại thảo nguyên phía tây thực hiện nhiệm vụ của mình, mà sư tôn, tới lúc cần thiết, cũng sẽ rời khỏi Trường An làm chuyện mà sư tôn cần làm.
- Khó trách…
Phương Giải buồn bã nói:
- Lúc trước ta rời khỏi Trường An, Vạn lão gia tử đã nói với ta rằng ông ấy tính toán đi ra ngoài một chút. Chắc là ông ấy muốn diệt trừ một nhóm người.
Hạng Thanh Ngưu nhẹ nhàng nói:
- Ta không biết nhiều lắm sư tôn và Nhị sư huynh đã bàn bạc cái gì. Tính cách của ta vốn không quan tâm tới mấy chuyện như vậy, cũng lười hỏi tới. Nhưng sư tôn quả thực có chút chán ghét những người kia. Có lẽ đúng như lời ngươi nói, lão nhân gia sẽ ra ngoài đi một vòng.
- Phương Giải
Hạng Thanh Ngưu nghiêm túc hỏi:
- Có phải ngươi đang sợ hãi?
Phương Giải trầm mặc một lúc rồi gật đầu:
- Đúng, quả thực sợ hãi.
Sao hắn có thể không sợ được? Hắn vốn không thuộc về thế giới này, hắn chỉ là một người bình thường. Kiếp trước hắn chỉ muốn tìm một công việc tốt lương cao, may mắn thì thừa tiền tiêu, có thể ra ngoài vui chơi nhiều hơn. Nhưng hiện tại, hắn phải đối mặt với sự lựa chọn khó khăn đầy máu tanh, làm sao hắn có thể thản nhiên đối mặt được? Dân chúng bình thường lúc rảnh rỗi thì hay mơ mộng, ước gì mình là Hoàng Đế.
Làm Hoàng Đế có thể được ăn rất nhiều sơn hào hải vị, được mặc áo lụa mềm mại. Bên cạnh đều là những nữ nhân nghiêng nước nghiêng thành, phía sau còn có trăm vạn hùng binh. Nhưng ước mơ với hành động là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Phần lớn mọi người vĩnh viễn sẽ không bước tới một bước kia.
Con người luôn cần một quá trình thay đổi, có lẽ cả đời cũng không thay đổi được, hoặc là muốn thay đổi thì thời gian đã không còn nhiều.