Y đã quên, mình từng khẩn trương như vậy đã bao lâu rồi.
Trên xe ngựa không có đánh dấu, nên y không thuộc về bất kỳ danh môn vọng tộc nào. Thoạt nhìn, đây chỉ là một cỗ xe ngựa bình thường. Xe ngựa như vậy, trong thành Trường An có ít nhất hơn một nghìn chiếc. Cũng chỉ có thành trì khổng lồ như Trường An, mới khiến ngành xe ngựa phát triển. Trường An rộng trăm dặm, từ nam tới bắc, từ đông tới tây đều khá là xa.
Người trong thùng xe cũng không nhiều. Do người đánh xe ngựa cố tình cho xe ngựa đi chậm, cho nên xe ngựa không thu hút cho lắm. Tuy nhiên điều này cũng khó trách. Từ khi áo giáp quân xuất hiện, dường như dân chúng không muốn tùy ý đi lại nữa. Thành dù lớn, nhưng trong lòng mỗi người đều có cảm giác trầm trọng, bị đè nén. Có lẽ…dù nhà giam rất lớn, thì nó vẫn là nhà giam.
Sai dịch nha môn tuần phố đi sát qua xe ngựa. Bọn họ đeo khóa sắt trên người, lúc đi đường phát ra thanh âm trong trẻo.
Người trong xe ngựa, nghe thấy thanh âm này, không nhịn được hơi run rẩy.
Đây là một cỗ xe ngựa xuyên thành. Hôm nay xe ngựa chở theo bốn người.
Một người trẻ tuổi hào hoa phong nhã, mặc một bộ nho sam, khuôn mặt trắng trẻo, bàn tay trắng trẻo, thậm chí không tìm thấy một vết bẩn nào trong móng tay của y. Y ngồi ở đó tập trung đọc sách. Không khác với nhóm văn nhân Đại Tùy là bao, ở hông của y cũng treo một thanh kiếm đẹp đẽ. Người có xuất thân từ quân đội không thích kiếm. Theo bọn họ, kiếm vốn không phải là binh khí, mà chỉ là vật trang sức.
Vỏ kiếm đẹp đẽ không có chút ý nghĩa nào, mà thân kiếm mỏng manh vừa đi lên chiến trường đụng cái sẽ gãy.
Đây là thời đại văn nhân treo kiếm, võ phu…dùng đao vẫn là sảng khoái nhất.
Người luyện võ đều thích sự tục tằn của đao, thích sự góc cạnh của đao, thích sự lạnh lùng mà chỉ mỗi đao mới có.
Theo luật pháp của Đại Tùy, đao là thứ bị cấm. Trừ khi là tiêu cục hoặc là võ quán tông môn, sau khi báo cáo lên nha môn triều đình thì mới có được phép cầm đao. Nhưng không được đeo đao xuất hiện giữa ban ngày ban mặt của thành Trường An. Tuy nhiên triều đình lại không cấm kiếm. Trước kia lúc Đại Tùy còn hưng thịnh, văn nhân hàn môn hoặc là quý công tử, đều thích đeo một thanh kiếm ở thắt lưng. Giống như làm vậy để chứng tỏ bọn họ không phải là kẻ yếu ớt.
Ngồi bên cạnh thư sinh trẻ tuổi là một nữ nhân giống như chuẩn bị về nhà mẹ đẻ. Nàng mặc một bộ áo bông màu lam, được giặt rất sạch sẽ. Nhưng nhìn mấy chỗ đã bạc màu ở góc áo, có thể thấy cuộc sống của nàng không phải quá giàu có. Nàng ôm một cái giỏ trúc, ôm rất chặt, dường như sợ cái giỏ trúc rơi xuống.
Cũng không biết trong giỏ trúc là thứ gì, có cảm giác như đó là tất cả gia sản của nàng.
Đây là một nữ nhân rất bình thường, không xinh đẹp cho lắm, khuôn mặt sạch sẽ, lông mi nhỏ, ngũ quan rõ ràng. Nhưng khuôn mặt hơi vuông. Nếu cằm nhọn hơn, trán rộng hơn, thì có thể là một mỹ nhân khiến người ta không nhịn được quay đầu ngắm nhìn.
Nàng từ từ nhắm hai mắt lại, cúi đầu, tay ôm rổ.
Ngồi đối diện với nàng là một thiếu niên dường như bị suy dinh dưỡng, khuôn mặt tái nhợt. Nhìn khuôn mặt của y hẳn là mười bảy, mười tám tuổi rồi, nhưng thân hình lại nhỏ con như thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi. Y thỉnh thoảng nhìn trộm thiếu phụ ngồi đối diện, dường như cũng rất có hứng thú với cái giỏ mà thiếu phụ đang ôm.
Ngồi bên cạnh y hình như là chị của y, hai người thỉnh thoảng cúi đầu nói vài lời gì đó. Nhưng nội dung chủ yếu là thời tiết bên ngoài, bao lâu mới có thể tới chỗ thân thích. Có thể nhìn ra được, người chị này của y rất ít đi ra ngoài, cho nên hơi lộ vẻ co quắp.
Nàng cũng âm thầm đánh giá hai người ngồi đối diện, bởi vì nàng không biết hai người này.
Nếu không phải làn da của nàng quá trắng, nếu không phải tay của nàng quá đẹp, nếu không phải khí chất cao quý phát ra từ người nàng, thì bộ áo bình thường mà nàng đang mặc nhất định có thể che được thân phận của nàng. Nhưng, nàng là Công chúa, người sáng suốt có thể nhìn ra được khí chất và bộ quần áo rẻ tiền trên người nàng thật không tương xứng.
Nàng ôm một cái bao trong ngực, ôm rất chặt, giống như thiếu phụ ôm cái rổ kia. Nếu như nói cái rổ là toàn bộ đối với thiếu phụ, thì cái bao này chính là toàn bộ đối với nàng.
Có ít người, cho dù ăn mặc có rách nát hơn nữa, cũng khó mà che dấu được xuất thân.
Đương nhiên, người như thế rất ít.
Mà nàng chính là một trong số ít đó.
Mặt khác, có một loại người, cho dù mặc có đẹp đẽ đến mấy, cho dù giả bộ có vất vả đến mấy, cho dù đeo đồ trang sức châu báu trên người, cho dù ngồi ngay ngắn tại chỗ không mở miệng nói chuyện, nhưng người từng trải vẫn có thể nhìn ra được biểu hiện của họ thật không xứng với quần áo đẹp đẽ trên người.
Cho nên, nữ tử trong xe ngựa có chút không yên.
Cho nên, tiểu thị nữ mặc quần áo đẹp đẽ ngồi ở giường đọc sách trong Khung Lư Sướng Xuân Viên cũng không yên, dù đọc sách nhưng không được chữ nào vào đầu.
Phía sau Khung Lư có một rãnh thoát nước, một tiểu thái giám ba lần từ nơi đó bò vào.
Không có lần thứ tư rồi. Bởi vì lúc y đi ra ngoài còn mang theo một người, đi theo y bò khỏi cống nước thối hoắc, sau đó leo ra từ bãi rác. Tuy rằng sau khi bọn họ đi ra đã lập tức thay đổi quần áo, nhưng trên người vẫn mang theo mùi thối.
Sau đó hai người bọn họ làm bộ như không có gì tới trước quán bánh bao, một người gọi tô mỳ, một người gọi bánh bao. Thoạt nhìn bọn họ ăn rất vất vả. Cho dù không đói nhưng bọn họ vẫn cố ăn hết thức ăn. Bởi vì bọn họ đều biết bữa cơm tiếp theo không biết khi nào mới được ăn.
Ngay lúc nữ tử trẻ tuổi ăn hết bát súp nóng, lão bản bán bánh bao hữu ý vô ý nói một câu, mỗi ngày đều có một chiếc xe ngựa xuyên thành đi qua đây, thời gian cơ hồ chưa từng thay đổi.
Vì thế, hai người bọn họ lên xe ngựa.
…
…
Mộc Tam có thể xác định người đánh xe chính là người liên lạc với Yến Cuồng. Đây là điều không hề nghi ngờ, bởi vì ngay cả y và Trưởng Công chúa đều không biết xuống xe ở chỗ nào. Chỉ có phu xe mới biết. Cho nên, tuy y sợ hãi như muốn bắn tim ra ngoài, nhưng vẫn cố gắng làm cho mình biểu hiện bình tĩnh chút.
Tuy phu xe có vẻ già cả, nhưng y biết nhìn người không thể nhìn bề ngoài.
Vì che đậy sự khẩn trương, thỉnh thoảng y cúi đầu trò chuyện với Trưởng Công chúa Dương Thấm Nhan, sau đó vụng trộm quan sát phản ứng của hai người kia. Nhưng có vẻ như hai người đó không có hứng thú với bọn họ. Thư sinh vẫn đọc sách, thiếu phụ vẫn ôm rổ.
Sau đó Mộc Tam có chút tự ti phát hiện ra rằng, ngay cả Trưởng Công chúa cũng trấn định hơn y rất nhiều. Lúc bò qua cống, nàng có thể nghĩ tới vứt bỏ hết đồ trang sức trên người xuống, để cho đầu tóc rối bời, sau đó dùng nước tanh hôi để rửa mặt, rửa đi vết son phấn, cũng rửa đi mùi trên người.
Thậm chí nàng không thèm để ý tới những vết thương lúc cọ vào thành cống.
Nàng cao hơn Mộc Tam một chút, cũng khá gầy. Nhưng nữ nhân dù có gầy hơn, thì cũng có rất nhiều chỗ nở nang.
Cho nên Mộc Tam cảm thấy mình có chút thất bại. Rõ ràng đã trải qua rất nhiều chuyện, hơn nữa đã được Đại tướng quân trọng dụng, nhưng sao vẫn không thể khá hơn được. Ngay cả vị Công chúa từ trước tới nay chưa từng đối mặt với nguy hiểm mà mình cũng không bằng! Điều này làm cho y có chút ảo não. Tuy nhiên vừa nghĩ như vậy, áp lực trong lòng liền giảm đi không ít.
Xe ngựa vẫn đi về phía tây.
Mộc Tam biết đi như vậy để tránh đại doanh của áo giáp quân. Phần lớn áo giáp quân đều bố trí ở cung Thái Cực và Sướng Xuân Viên. Phía tây thành cơ hồ không có áo giáp binh nào trông coi. Dù sao số lượng áo giáp binh trông coi thành Trường An cũng chỉ có năm nghìn người, mà thành Trường An thì quá lớn.
Xe ngựa cứ đi lắc lư như vậy hai canh giờ. Lúc mặt trời bắt đầu lặn về phía tây, xe ngựa mới chậm rãi dừng lại. Mộc Tam vừa định thở phào một tiếng, thì nghe thấy có tiếng la bên ngoài.
- Mọi người xuống xe, kiểm tra!
Tim của Mộc Tam đập thình thịch, vô thức nhìn về phía Trưởng Công chúa Dương Thấm Nhan. Y nhìn thấy trong mắt nàng cũng có sự sợ hãi, cũng nhìn thấy bả vai của nàng hơi run. Sau đó Mộc Tam chợt nghe thấy thanh âm khàn khàn của phu xe:
- Quan gia kiểm tra, mọi người nhanh xuống xe.
Trong khoảnh khắc này, Mộc Tam thậm chí hoài nghi phu xe căn bản không phải là người một nhà.
Sau đó y nhìn thấy thư sinh trẻ tuổi rất tự nhiên xuống xe. Trường kiếm để ngang cửa xe, cho nên y đi xuống ba lần cũng không xuống được. Lúc này y mới nhớ tới mà quay đầu lại, nhìn thấy trường kiếm chặn ở cửa xe, khuôn mặt lộ ra vẻ đã hiểu, nhìn kiểu gì cũng thấy rất ngu.
Kế tiếp là thiếu phụ. Nàng cẩn thận ôm cái rổ, khiến người ta cảm thấy nàng có thể đánh rơi cái rổ bất kỳ lúc nào.
Mộc Tam nháy mắt ra hiệu cho Công chúa, ý là Công chúa chớ vội xuống, để nô tài ra xem trước. Ra hiệu xong, Mộc Tam bỗng nhiên có cảm giác hào tình vạn trượng. Chỉ có điều, sau khi xuống xe, chân của y có chút run rẩy.
Sau khi xuống xe, Mộc Tam bị ánh mặt trời làm cho chói mắt. Y day day hàng lông mày rồi nhìn thấy ngăn cản xe ngựa không phải là áo giáp quân, lúc này mới thở phào một tiếng. Sau đó y nhìn thấy một nha dịch đoạt cái rổ trong tay thiếu phụ rồi ném xuống đất. Lập tức, hơn nửa số trứng gà trong rỏ bị vỡ.
Mộc Tam hơi sửng sốt, chỉ muốn mắng một tiếng.
Lo lắng đề phòng như vậy, không ngờ chỉ là một rổ trứng gà?
Lúc này, y bỗng nhiên chú ý tới, lão già đánh xe kia nhìn về phía nha dịch với ánh mắt quỷ dị. Y nghĩ một lát mới hiểu, ánh mắt đó là…sự thương hại.
- Ta không có thói quen xa xỉ gì, duy nhất chỉ có mỗi buổi sáng ăn một quả trứng gà luộc, cho nên mới chuẩn bị số trứng gà này để ăn trên đường đi…ngươi có biết mình phạm vào lỗi lớn thế nào không?
Y nghe thấy thiếu phụ lạnh lùng nói một câu như vậy.
Sau đó y nhìn thấy lão già đánh xe lóe sang một bên, dường như là sợ máu bắn tung tóe lên người. Còn thư sinh treo kiếm thì lùi về sau ba bước, dùng sách che mắt của mình.
…
…
Xe ngựa chậm rãi đi tới cửa thành. Lão già đánh xe đưa cho thủ thành một tấm lệnh bài, sau đó hạ giọng nói bí mật xử tử vài đại nhân vật bên trong Sướng Xuân Viên. Thủ thành này giống như gặp phải ôn thần tránh đi lão già, ném trả lại lệnh bài cho lão già rồi phất tay ra hiệu cho quan binh tránh đường.
Mộc Tam kinh ngạc nhìn thiếu phụ ôm rổ trứng gà ngồi đối diện, sau đó sợ hãi tránh về phía sau. Mùi trong xe ngựa càng ngày càng khó gửi, không phải từ y và Trưởng Công chúa, mà là vì trong xe ngựa có…không ít người chết.
Lúc này y đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo sau lưng, vô thức ngẩng đầu nhìn thiếu phụ ngồi đối diện, phát hiện thiếu phụ này cũng đang nhìn y. Lúc Mộc Tam nhìn thấy đôi mắt của thiếu phụ này, liền sợ tới mức run lên, không dám nhìn lần thứ hai.
Đôi mắt của thiếu phụ kia…có tròng mắt không phải màu đen, mà là trắng như ngọc.
cả yêu ma quỷ quái…
Dương Thấm Nhan thì thào lập lại, ánh sáng lại trở về với đôi mắt của nàng.