Tới hiện tại ông ta có thể dễ dàng phân biệt được trà tốt hay trà kém, trà mới hái hay trà hái từ lâu.
Khí hậu ở phía nam Đông Cương rất thích hợp trồng trà, nhưng không có loại trà nào nổi tiếng. So với các danh trà ở Giang Nam mà nói, Đông Cương thực không có gì lạ, nhưng hương vị không kém là bao nhiêu.
Hiện tại Plens đang uống là Nham Trà, loại trà đắt nhất ở Đông Cương.
- Là ta đánh giá thấp Mạc Khắc Tư.
Lão già có công lớn giúp đế quốc Agoda phát triển này hiện tại tâm trạng không được tốt. Ông ta ngồi trên cái ghế lót da hổ trắng, vẻ mặt tạo cho người ta áp lực lớn. Những năm qua đế quốc Agoda đánh đông dẹp bắc, công lao của ông ta cho dù là Lai Mạn Hoàng Đế cũng không dám gạt bỏ. Nhưng hiện tại ông ta lại có cảm giác thất bại từ một người mà ông ta khinh thường.
- Chẳng lẽ mình thực sự già rồi?
Ông ta lẩm bẩm.
Một nam tử mặc trang phục tướng quân bước nhanh vào, chào Plens rồi nói:
- Đại nhân, tình hình chiến trường phía trước hơi kỳ quái.
Người này tên là Đa Lý Khắc, có quân chức khá cao. Nhưng ở trước mặt Plens, y vẫn duy trì sự tôn kính và khiêm tốn. Y là người được Plens đề bạt, không phải xuất thân quý tộc, thậm chí chẳng có liên quan gì tới gia tộc của Plens.
Nhưng Plens vẫn coi y như đệ tử, mà y cũng coi Plens như thầy giáo của mình.
Có lẽ Plens thông minh hơn những người khác ở chỗ, y biết làm sao để một người trung thành với mình. Điều quan trọng nhất trong chuyện này, là đề bạt những người có tài năng nhưng xuất thân nghèo khổ. Những người này rất biết trả ơn, không giống như những người xuất thân từ quý tộc kia, được bất kỳ cái gì cũng cảm thấy là điều hiển nhiên.
- Sao vậy?
Plens hỏi:
- Đa Lý Khắc thân yêu của ta, hiện tại ta không muốn nghe thấy tin tức khiến người ta thất vọng hơn cả việc ta bị Mạc Khắc Tư tính kế.
Sắc mặt của Đa Lý Khắc không được tốt lắm. Y đứng trước mặt Plens, cung kính nói:
- Đại nhân…
- Ta thích ngươi gọi ta là thầy giáo hơn.
Plens khoát tay nói.
- Thầy giáo!
Đa Lý Khắc sửa lại cách xưng hô rồi tiếp tục nói:
- Mấy ngày qua học trò vẫn lặng lẽ trộn lẫn vào quân đội của Mạc Khắc Tư quan sát chiến cuộc, phát hiện một chuyện quỷ dị. Đã bốn năm ngày liên tục rồi, quân đội Sở Quốc vẫn dừng lại không tấn công, chiến dịch không chút tiến triển nào. Không chỉ như vậy, mỗi lần người Sở tấn công thất bại, đều có rất nhiều binh lính bị làm tù binh cho Hắc Kỳ Quân…
- Sao!
Plens đứng bật dậy:
- Hạ lệnh, toàn bộ quân đội chuẩn bị tấn công. Đa Lý Khắc, ta muốn ngươi mang theo đội của ngươi bố trí phòng ngự phía trước. Bất kể là ai tấn công đại doanh, lập tức ngăn cản.
- Thầy giáo!
Đa Lý Khắc biết Plens đã hiểu ý của mình, mà phản ứng của Plens cũng là điều mà y lo lắng:
- Nếu như là đội của Mạc Khắc Tư thì sao? Hiện tại học trò lo lắng là, nếu Mạc Khắc Tư không phát hiện ra, thì rất có thể bị người Sở và người Tùy liên thủ đánh bại. Nếu Mạc Khắc Tư bại, thì bọn họ sẽ rút lui về hướng chúng ta…
- Bất kể là ai
Plens trầm mặc một lúc rồi nói:
- Nếu tấn công đại doanh thì đều bắn.
- Tuân lệnh!
Đa Lý Khắc lên tiếng:
- Học trò lập tức đi an bài.
- Còn có
Sắc mặt của Plens biến ảo không ngừng, hiển nhiên không chỉ việc này khiến ông ta lo lắng:
- Nếu ta đoán không sai, mấy ngày nữa bệ hạ sẽ phái đốc quan tới. Nếu đốc quan biết chuyện này, y sẽ không giải thích hộ ta trước mặt bệ hạ. Đây là cơ hội tốt để quật ngã gia tộc của ta, rất nhiều gia tộc khác đã đỏ mắt với gia tộc của ta rồi. Chỉ cần bọn chúng có được cơ hội, thì bọn chúng sẽ đẩy gia tộc của ta xuống vực sâu.
- Vậy chúng ta nên làm gì?
Sắc mặt của Đa Lý Khắc cũng trở nên trắng bệch.
Y không phải là người của gia tộc Plens. Nhưng với quan hệ giữa y và Plens, một khi Plens thất thế, thì y cũng vạ lây theo. Đa Lý Khắc rất hiểu sắc mặt ghê tởm của đám quý tộc đế quốc, chỉ cần Plens rơi đài, thì y chỉ có thể làm chó cho gia tộc khác, hơn nữa là một con chó không được tin tưởng. Hoặc là…kết cục xấu nhất là bị xóa sổ.
Đấu tranh lợi ích trong nội bộ đế quốc, còn thảm thiết hơn cả chiến trường.
- Giết y!
Plens hít sâu vào một hơi:
- Mặc kệ đốc quan tới là ai, đều phải giết. VIệc này không giấu được bệ hạ, nhưng chỉ cần không có chứng cứ thì bệ hạ sẽ không làm gì được. Hiện tại ta chỉ có thể giao hy vọng vào Kha Khắc Bác. Nếu y còn chưa hồ đồ, thì sẽ biết một khi gia tộc của ta ngã xuống, thì y sẽ trở thành thế đơn độc cô.
- Hy vọng là vậy!
Đa Lý Khắc thở dài, xoay người rời đi.
…
…
Lúc Plens nhìn thấy người này, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Kha Khắc Bác
Đốc quan mà Lai Mạn Đại Đế phái tới, lại là Kha Khắc Bác.
Hai lão già rất có quyền lực trong đế quốc Agoda này bốn mắt nhìn nhau, đều không khỏi cười khổ. Đương nhiên, nụ cười của người sau còn mang chút vui sướng khi người khác gặp họa
- Với tính cách âm tàn của lão, ta dám đánh cuộc…
Kha Khắc Bác tự tìm cái ghế ngồi xuống:
- Nếu ta đi theo hành trình mà ngươi nghĩ, thì hiện tại ta đã chết ở nửa đường rồi. Đại Công Plens mà mọi người tôn kính không muốn thấy bất kỳ vị đốc quan nào xuất hiện để nhìn thấy vẻ mặt ghê tởm của y, đúng không?
Plens giống như quả bóng xịt, ngồi suy sụp xuống ghế:
- Xem ra bệ hạ cảm thấy ta và ngươi không còn hữu dụng nữa rồi. Hắn phái ngươi tới làm đốc quan, hiển nhiên không chỉ nhằm vào ta.
- Sai rồi, sai rồi!
Kha Khắc Bác lắc đầu, khẽ cười nói:
- TÌnh huống của ta tốt hơn ngươi nhiều. Ta thành công tránh được ám sát của ngươi, sau đó chỉ cần làm việc công bằng một chút, ít nhất trước khi nhìn thấy gia tộc của ngươi ngã ngựa, ta còn có thể sống thêm mấy năm. Nếu ta đồng ý buông tha quyền lực, thì ta có thể chết già.
- Vì sao?
Khuôn mặt Plens lộ vẻ tức giận:
- Vì sao?
- Kỳ thực ngươi đã biết.
Kha Khắc Bác cười cười, nhưng không có bất kỳ vui sướng gì.
- Đúng vậy, ta biết…
Plens ngồi suy sụp xuống, hai mắt tan rã:
- Lúc đế quốc khuếch trương, gia tộc của ta cũng nhận được lợi ích rất lớn. Hiện tại bệ hạ cảm thấy ta đã chiếm được quá nhiều.
- Không, không phải bệ hạ.
Kha Khắc Bác nói:
- Plens, sao bây giờ ngươi hồ đồ vậy?
Plens hơi sững sờ, sau đó tỉnh ngộ:
- Đúng, là ta hồ đồ. Rất nhiều người trong đế quốc đỏ mắt với vị trí của ta, đỏ mắt với những gì ta chiếm được. Thời gian ta không ở bên cạnh bệ hạ, tất nhiên có rất nhiều người nghĩ biện pháp lật đổ ta. Bọn họ sẽ tìm tòi các chuyện gây bất lợi cho ta, sau đó biên lời nói dối…Nhưng đây không phải là điều đáng buồn nhất, đáng buồn nhất là bệ hạ tin tưởng bọn chúng.
- Chỉ trách ngươi!
Kha Khắc Bác nói:
- Nếu ngươi không gây ra sai lầm gì, thì bệ hạ làm sao tin tưởng lời nói dối? Nếu bệ hạ đã tin một trong số đó, thì chứng tỏ nó không phải lời nói dối. Ngươi hẳn là hiểu rõ bệ hạ, thế giới này không ai lừa được ngài. Bao gồm ngươi, Plens à! Ngươi già rồi, nhưng ngươi càng ngày càng kiêu căng. Ngươi cho rằng ngươi ở bên ngoài làm mọi chuyện không ai biết, nhưng lại quên mất Hoàng Đế!
Plens trầm mặc.
Kha Khắc Bác thở dài:
- Kỳ thực ta hiểu ngươi, đổi là ta ta cũng làm vậy…Ngươi biết mình đã già, vị trí trọng thần trong mắt bệ hạ càng ngày càng giảm. Một khi ngươi rời khỏi trung tâm quyền lực, lợi ích của gia tộc ngươi cũng héo mòn theo. Cho nên, ngươi muốn lúc ngươi còn có quyền lực, giành thêm lợi ích cho gia tộc. Ta hiểu, là ta, ta cũng có thể làm như vậy.
Ông ta tự rót một chén trà, nhìn lá trà nổi lên trên chén:
- Nhưng Plens à, ngươi không nên khinh thường bệ hạ. Những kẻ khinh thường Lai Mạn Đại Đế đều không có kết cục tốt.
- Liệu ngươi có tốt hơn ta bao nhiêu?
Plens ngẩng đầu nhìn Kha Khắc Bác:
- Bệ hạ phái ngươi tới, chẳng lẽ không phải là nhân cơ hội này diệt trừ ngươi luôn?
Ông ta cười lạnh:
- Bệ hạ chắc chắn đoán được ta sẽ diệt trừ đốc quan mà bệ hạ phái tới. Cho nên bệ hạ lựa chọn ngươi, ý nghĩa trong đó chắc ngươi cũng hiểu. Đáng tiếc là ngươi không dựa theo an bài của bệ hạ.
- Ngày chết của ta còn chưa tới, tử thần sẽ không tới tìm ta.
Kha Khắc Bác nói:
- Ngươi nói không sai, bệ hạ cũng hy vọng ta chết. Bệ hạ biết ta và ngươi bề ngoài đấu với nhau quyết liệt, nhưng đằng sau lại có lợi ích không thể phân cách. Bệ hạ biết ta và ngươi đang diễn trò. Cho nên một khi bệ hạ muốn diệt trừ ngươi, thì cũng đã quyết định diệt trừ ta.
Kha Khắc Bác khẽ cười:
- Cho nên bệ hạ bổ nhiệm ta làm đốc quan, bởi vì bệ hạ đoán được ngươi sẽ diệt trừ đốc quan. Như vậy, cái chết của ta sẽ vô cùng…mơ hồ.
Y dùng từ như vậy.
- Sau đó bệ hạ sẽ phái người truyền tin ngươi ám sát ta ra ngoài. Ta đoán chừng một khi tin tức này truyền ra, sẽ không mấy người giật mình. Bởi vì nhiều người biết ta và ngươi là kẻ địch. Ngươi giết ta, chỉ là chuyện quá bình thường. Bệ hạ cao minh ở chỗ, ta chết trong tay ngươi, gia tộc của ta sẽ không mất đi lòng trung thành với bệ hạ…Nhưng, như vậy kết cục của ta còn tốt hơn ngươi.
- Bởi vì ta bị ngươi giết, nên gia tộc của ta được bảo đảm. Mà ngươi giết ta, gia tộc của ngươi cũng sẽ bị giết!
Kha Khắc Bác chợt trầm giọng, khiến sắc mặt của Plens trở nên trắng bệch.
- Plens, ta nói không sai chứ?
Ông ta hỏi.
Plens thật lâu không nói gì, bởi vì ông ta biết phỏng đoán của Kha Khắc Bác là chính xác. Lai Mạn hiển nhiên không muốn hai lão già này nắm giữ quyền lực nữa rồi, y muốn gạt hai người sang một bên.
- Ngươi là một kẻ ngu ngốc.
Kha Khắc Bác uống hết chén trà, không quan tâm chén trà còn nóng:
- Ngươi cố ý kéo dài chiến sự Đông Cương, sau đó cố ý đẩy các tướng lĩnh trẻ tuổi lên con đường chết. Ngươi cho rằng việc làm của mình kín kẽ không một khe hở? Ngươi quá ngây thơ rồi…ngươi cho rằng làm vậy bệ hạ sẽ cảm thấy không thể thiếu ngươi sao? Cảm thấy chiến sự Đông Cương nhất định phải nhờ vào ngươi sao? Ngươi thực sự chọc giận ngài ấy, cho nên ngài ấy đích thân tới. Ngài ấy muốn nói cho ngươi biết, đế quốc quật khởi không phải dựa vào ngươi, mà là dựa vào chính ngài ấy.
- Ta nên làm gì bây giờ?
Plens hỏi.
Ngữ khí cầu xin.
- Ngươi đã vượt qua giới hạn, ta không giúp được ngươi nữa rồi.
Kha Khắc Bác thở dài:
- Giống như ta biết mình chắc chắn phải chết, chỉ quyết định sống thêm được vài ngày mà thôi. Không thay đổi được gì đâu.