- Khả năng có độc, đề phòng bị dính!
- Thiếu chủ, nó là con gì vậy?
Xuân Cô vô thức hỏi.
- Lang Diện Linh Viên, do con người tạo ra.
- Thực ghê tởm.
Người trồng rau thầm thì nói.
- Vậy thì đều làm thịt nó!
Đồ tể bình thản nói một câu, dường như không để những con vật này vào mắt.
Cũng không biết vì sao, đám Lang Diện Linh Viên này đã bao vây hoa mai trận rồi, nhưng không nghe thấy tiếng sáo vang lên. Đám Lang Diện Linh Viên dường như cũng cảm nhận được sát khí trên những người này, cho nên không dám tới gần. Tuy chúng nó linh hoạt hung hãn, trời sinh tàn nhẫn, dân chúng bình thường thấy bọn chúng chỉ sợ đã nhũn cả chân. Nhưng nếu loại động vật này muốn uy hiếp được quân đội chính quy, bọn chúng phải có một số lượng cực đông.
Chính vì La Văn cũng biết điểm ấy, cho nên mới bảo vệ bí mật này cẩn thận như vậy.
Cho nên Phương Giải cũng không quá lo lắng.
Dù tốc độ hơn nữa, thì cũng phải xông lên. Chỉ cần tới gần, sự uy hiếp của những còn vật này còn kém một cao thủ có tu vị cao.
Người trong hang động dường như cũng biết được điều đó, cho nên chậm chạp không thổi sáo lên.
Phương Giải thấy đám Lang Diện Linh Viên không có ý xông lên, hắn trầm mặc một lúc, hô lớn với người trong hang động:
- Tiền bối, ngài nên biết tuy mấy thứ này rất mạnh nhưng không uy hiếp được bọn ta. Đây là tâm huyết của ngài, vả lại vẫn chưa hoàn thiện, chẳng lẽ ngài nhẫn tâm nhìn chúng bị giết? Hơn nữa lần này ta tới đây không hề có địch ý, chỉ là muốn hỏi ngài vài chuyện mà thôi. Có lẽ ta và ngài còn có chung một mục tiêu, chứ không phải là kẻ địch.
Phương Giải nói xong câu đó liền đợi cho đối phương trả lời. Chừng năm phút sau, người trong hang động mới thở dài hỏi:
- Ngươi chính là khâm sai từ kinh thành tới phải không? Ngươi muốn đối phó với La Diệu?
- Không dối gạt tiền bối, ta phụng chỉ làm việc, không thể không làm hết sức.
- Tốt, chính ngươi tiến vào đi.
Phương Giải ngẩn ra, không trả lời ngay.
- Như thế nào, không dám à? Vậy thì cút đi, ta vẫn chưa tung hết sức đâu. Nếu ta thích, thì ta có thể kêu gọi được một nửa những thứ có ở trong núi Thương Mang này!
- Tốt!
Phương Giải lớn tiếng đáp ứng.
- Không được, huynh không thể đi vào!
Trầm Khuynh Phiến một mực nấp trên một cây đại thu liền nhảy xuống, đi tới vài bước ngăn cản Phương Giải lại:
- Nếu người này có bản lĩnh thực sự thì đã không trốn ở trong núi không ra rồi. Y bảo huynh đi vào, là vì y không nắm chắc.
Trầm Khuynh Phiến trợn mắt một cái, kiếm khí vô hình lan tỏa khắp nơi, lập tức có ba con Lang Diện Linh Viên bị cắt đứt cổ. Những con Lang Diện Linh Viên còn lại lập tức gào lên thê lương, muốn lao tới trước vồ nhưng lại không dám.
- Ngươi có những quái vật trong núi này, ta chỉ có một kiếm. Nhưng nếu như ngươi không ra ngoài, ta liền giết hết vật con sống trong ngọn núi này, xem ngươi làm được gì?
Trầm Khuynh Phiến đi về phía trước một bước:
- Nếu ngươi không tin, thì ngươi thử xem.
- Kẻ điên!
Người trong hang động trầm mặc một lúc, bỗng nhiên lớn tiếng mắng:
- Sao nữ nhân trên thế gian này đều là kẻ điên như vậy?
Những lời này khiến Phương Giải hơi sửng sốt.
Có tiếng nặng nề từ trong hang độngt ruyền ra. Không bao lâu, Bác Xích mặc một bộ áo khoác đen che hết người lại, ngồi trên vai con Lang Diện Linh Viên cực lớn đi ra hang động. Con Lang Diện Linh Viên kia vừa ra khỏi hang động, cho dù là Trầm Khuynh Phiến cũng không nhịn được hơi biến sắc. Con vật này qúa lớn, lớn vượt quá tưởng tượng. Ở trong nhận thức của mọi người, chỉ có loài voi của tộc Hột mới có thể so sánh được. Con vật này có hai cánh tay cường tráng, lực lượng mạnh mẽ. Trên cái đầu sói lớn kia, một đôi mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn. Hai răng nanh mọc ra ngoài, còn không ngừng nhỏ xuống chất lỏng sền sệt.
Mặc dù đây là lần thứ hai Phương Giải nhìn thấy con vật này, nhưng vẫn hơi kinh hãi.
- Không phải là ta sợ các ngươi.
Người mặc áo khoác đen nhìn thoáng qua Trầm Khuynh Phiến, thở dài một tiếng:
- Cuộc đời ta, chuyện không muốn làm nhất chính là trở thành kẻ địch của nữ nhân.
- Người muốn hỏi cái gì?
Y nói.
Phương Giải đi tới vài bước, rời khỏi trận hình hoa mai:
- Tất cả về La Diệu.
- Ngươi sẽ giết y?
Bác Xích hỏi.
Phương Giải nhếch cằm lên nói:
- Phải xem ngươi có được những gì!
…
…
Trên người Bác Xích có một cái mùi nồng nặc khiến người ta rất không thoải mái. Áo khoác đen của y quá dài, ngay cả cái chân đều che lại, cho nên lúc đi đường giống như là lướt đi vậy. Phương Giải rất không thích mùi trên người y, nên lông mày nhíu lại. Mùi này còn nồng nặc hơn cả mùi trên dã thú. Dường như là thảo dược gì đó hòa với máu, khiến người ta có chút choáng váng đầu óc.
- Hoàng Đế người Tùy các ngươi muốn giết La Diệu?
Bác Xích vừa đi vừa hỏi.
- Để xem ngươi cung cấp được bao nhiêu tin tức. Nếu không xác định được tội danh của La Diệu, thì Hoàng Đế không thể giết y được.
- Người Hán các ngươi thật phiền toái.
Bác Xích hừ lạnh một tiếng:
- Thổ ty của tộc Hột chúng ta muốn giết người, chỉ cần một câu thôi. Hoàng Đế các ngươi muốn giết thủ hạ của mình, phải cần lý do sao?
- Danh chính thì ngôn mới thuân, người Hán chúng ta rất giảng đạo lý.
- Phì!
Bác Xích nổi giận mắng:
- Người Hán các ngươi là hạng người hèn hạ vô sỉ nhất!
Phương Giải nhìn người này, nhìn kiểu đi đường kỳ quái của y, trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ, vì sao y có thành kiến xấu với nữ nhân? Người của tộc Hột không có truyền thống đó. Vậy đây là do tính cách của y, hay là có ẩn tình khác?
Hắn vẫn duy trì sự đề phòng. Bởi vì hắn không biết Vu Sư tộc Hột này có biết tu hành hay không.
- Không nói chuyện này nữa, nói chuyện La Diệu.
- Làm sao ngươi biết ta hận La Diệu?
Bác Xích dừng lại, ngồi xuống một tảng đá:
- Nếu ngươi không trả lời vấn đề này của ta, ta sẽ không nói cho ngươi biết.
- Ta âm thầm điều tra ra được rất nhiều chuyện. Biết rằng mười mấy năm trước La Diệu rất coi trọng ngươi và A Mạc Tát. Nhưng về sau ngươi lại mất tích. Ta hoài nghi ngươi bị La Diệu giết chết. Nhưng lúc trước La Văn lên núi, ta có theo dõi y.
- Ngươi muốn giết La Diệu, ta có thể giúp ngươi. Nhưng nếu ngươi dám động vào La Văn, hiện tại ta liền giết ngươi trước.
Trong mắt Bác Xích hiện lên một tia âm tàn. Y duỗi tay chỉ về hướng Phương Giải.
Cái tay kia đâu còn là tay người. Làn da màu xanh, móng tay thật dài, thoạt nhìn giống như một bàn tay của người chết đã khô cứng lại.